Tiết Ninh tới gần, hỏi Ôn Tịch Viễn: “Sao anh cũng ở đây thế?” 
Trông có vẻ khá thân thiết. 
Lâm Sơ Diệp không nhịn được suy nghĩ, tay vô thức hướng tới chiếc ghế gần nhất, còn chưa đụng vào đã bị một bàn tay phía sau kéo trước, sau đó ngồi xuống. 
Lâm Sơ Diệp: “…….” 
Tiết Ninh đã ngồi xuống bên cạnh Ôn Tịch Viễn. 
Tiết Ninh thật sự không thấy Lâm Sơ Diệp, ngay cả khi đã ngồi xuống, ánh mắt của cô ta vẫn nhìn Ôn Tịch Viễn. 
Nhưng Ôn Tịch Viễn đã chú ý tới, nhíu mày nhắc nhở: “Chỗ này có người ngồi rồi.” 
“Hả?” Tiết Ninh rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề, xấu hổ đứng lên, “Ngại quá, tôi không để ý.” 
Nói xong liền đứng dậy nhường chỗ. 
Lâm Sơ Diệp nhanh chóng ngăn cô ta lại: “Không cần đâu không cần đâu, cậu cứ ngồi đi, tôi cũng vừa mới tới đây thôi.” 
Một người đối diện với Lâm Sơ Diệp gọi cô: “Lâm Sơ Diệp, bên này còn chỗ, cậu qua bên này ngồi đi.” 
Tiết Ninh xấu hổ, liên tục giải thích với Lâm Sơ Diệp: “Thật ngại quá, lúc nãy tớ không để ý chỗ này có người.” 
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Không sao. Tớ cũng chỉ vừa nhìn thấy chỗ này trống, ngồi chỗ nào cũng như nhau cả thôi mà.” 
Tiết Ninh cười: “Cậu vẫn giống như trước đây nhỉ, không thay đổi chút nào cả.” 
Lâm Sơ Diệp cảm thấy hơi xấu hổ, đối phương có thể nhớ rõ bộ dáng trước đây của mình còn nói “Vẫn như trước, không thay đổi chút nào” gì gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-khong-ai-biet-anh-thich-em/3092707/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.