Chương trước
Chương sau
Ôn Tịch Viễn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lâm Sơ Diệp.

Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đã sớm không còn bình thản như thường ngày nữa, mà thay vào đó là sự tức giận.

Lâm Sơ Diệp chưa từng thấy Ôn Tịch Viễn như thế, không khỏi không liếc nhìn Hà Minh U.

Hà Minh U dùng ánh mắt vô tội nhìn cô, thỉnh thoảng lại lén nhìn Ôn Tịch Viễn, có lẽ cũng biết mình đã chọc giận anh nên không dám lên tiếng.

Lâm Sơ Diệp nhìn hai cậu cháu, không biết tại sao lại muốn cười.

Nhất là Ôn Tịch Viễn, cô chưa bao giờ thấy anh không khống chế được cảm xúc như thế này.

Tuy rằng lúc này cũng chưa phải là không khống chế được, nhưng so với sự điềm tĩnh thường ngày thì vẫn có khoảng cách.

Cô không nhịn được “phụt” một tiếng.

Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô, không nói gì chỉ là dùng ánh mắt lạnh băng như lúc nhìn Hà Minh U nhìn cô.

Lâm Sơ Diệp cố gắng nhịn cười, nghĩ muốn giữ lại cho anh chút thể diện, nhưng cô thật sự không làm được.

“Dạy con nít không phải là sở trường của anh, việc gì phải khiến mình khó chịu như thế.”

Ôn Tịch Viễn: “Là do ai chứ.”

“Cái này không liên quan gì đến tôi nha.” Lâm Sơ Diệp trả lời, vẻ mặt vô tội, cái nồi này cô không đội đâu.

Ôn Tịch Viễn liếc cô một cái, không nói gì, nhìn về phía Hà Minh U.

“Hà Minh U, cháu lại đây!”

Hà Minh U không dám đi qua, hai tay xoắn lại, nghiêm túc đứng trước mặt Ôn Tịch Viễn, không dám ngồi xuống.

Ôn Tịch Viễn khoanh tay, nghiêng đầu nhìn cậu nhóc: “Cậu nói ba tiếng đồng hồ, cháu không tập trung hay là không hiểu?”

Giọng nói không thể ra được sự tức giận, nhưng vẫn đầy uy nghiêm.



Hà Minh U không dám đáp, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp bằng ánh mắt cầu cứu.

Lâm Sơ Diệp thấy bộ dạng cậu nhóc đáng thương, tối nay bị Ôn Tịch Viễn hành hạ suốt ba tiếng đồng hồ cũng hơi thảm, không nhịn được nói thay cậu nhóc: “Anh đừng bày ra tư thế giáo huấn như vậy, dọa thằng nhóc sợ rồi kìa. Khả năng học tập cũng ít nhiều dựa vào thiên phú, có vài người học rất nhanh nhưng cũng có người học rất chậm, không thể vơ đũa cả nắm được, anh phải kiên nhẫn hơn một chút.”

Hà Minh U rất tán thành, gật đầu liên tục: “Cháu cũng cảm thấy cậu không có tính kiên nhẫn.”

Ôn Tịch Viễn: “Câm miệng.”

Hà Minh U nói thầm: “Tính tình cũng không tốt.”

“……..” Ôn Tịch Viễn nhìn cậu nhóc: “Cháu còn muốn cậu kiên nhẫn như thế nào hả? Chỉ có một đề như thế mà nói tận ba tiếng đồng hồ, cậu dạy một con heo trong từng đó thời gian nó cũng biết nói chuyện rồi cũng nên.”

Hà Minh U nhìn anh một cái, không dám nói thế cậu đi dạy heo cháu xem thử, sợ nói ra sẽ lập tức bị tống cổ ra ngoài mất.

“Cháu….. Tuy rằng là cháu khiến cậu sốt ruột, nhưng mà, cháu cũng có ý tốt mà…..” Hà Minh U lén nhìn Lâm Sơ Diệp, sau đó lại nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Cháu là đang tạo cơ hội cho cậu đó.”

Ôn Tịch Viễn: “Cơ hội gì?”

Hà Minh U dè dặt: “Cơ hội biểu hiện tốt trước mặt cô giáo, đáng tiếc cậu không biết nắm lấy.”

Lâm Sơ Diệp: “……..”

Ôn Tịch Viễn: “Cậu phải cảm ơn cháu nhỉ?”

Hà Minh U không dám lên tiếng.

Cũng may mẹ cậu nhóc tới nhanh, người vẫn chưa vào nhà đã bắt đầu lải nhải: “Lúc trước chị nói với em rồi, bị tăng huyết áp cũng đừng trách chị. Chị cũng cố hết sức rồi, lúc sinh thằng quỷ này ra lại quên không truyền trí thông minh cho nó, em lại không nghe……”

Đang lải nhải thì nhìn thấy Lâm Sơ Diệp đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.

“Cô ấy là ai thế?” Cô hỏi, mặc dù ngày đó tuy lúc tới trung tâm dạy thêm có nhìn thấy Lâm Sơ Diệp dẫn Hà Minh U ra ngoài, nhưng lúc đó cô đang vội nên không nhìn kỹ cho nên bây giờ không nhận ra.

Ôn Tịch Viễn không để ý đến cô, hất cằm về hướng Hà Minh U: “Chị đem nó đi đi.”

“Gấp cái gì chứ, nó cũng không chạy được đi đâu.” Ôn Thư Ninh nói xong, mỉm cười nhìn Lâm Sơ Diệp, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là chị của Ôn Tịch Viễn, xin hỏi cô là?”



Lâm Sơ Diệp cũng mỉm cười giới thiệu lại: “Chào chị, tôi là giáo viên dạy thêm của Hà Minh U.”

Ôn Thư Ninh thất vọng trong nháy mắt: “Chỉ là giáo viên của Hà Minh U thôi sao.”

Biểu cảm thất vọng của cô quá rõ ràng, Lâm Sơ Diệp xấu hổ, cười gượng gật đầu.

Hà Minh U ám chỉ mẹ mình: “Cô ấy chính là cô giáo mới của con.”

Ôn Thư Ninh liền hiểu ra: “Cái kia, cô giáo Lâm à, người em trai này của tôi không tồi…..”

Ôn Tịch Viễn trực tiếp cắt ngang lời cô: “Có đi hay không?”

“Đi liền đi liền….” Ôn Thư Ninh tức giận trừng mắt với Ôn Tịch Viễn, lại sợ Lâm Sơ Diệp hiểu lầm, sau đó quay sang Lâm Sơ Diệp: “Nhà chúng tôi quen như thế rồi, cô đừng để bụng nhé.”

Lâm Sơ Diệp xấu hổ cười: “Không đâu, mọi người như vậy rất tốt mà.”

Ôn Thư Ninh cười: “Vậy là tốt rồi.”

Nói xong mới kéo Hà Minh U rời đi.

Hai người vừa rời đi, Lâm Sơ Diệp cũng cảm thấy không nên ở lại quá lâu, cô vẫn nhớ rõ nụ hôn ở trong phòng bếp lúc nãy, bây giờ trong phòng lại chỉ có hai người cô nam quả nữ, lúc đối mặt với Ôn Tịch Viễn, tim cô lại đập nhanh hơn, cảm giác hormone cũng tăng cao.

“Tôi về trước đây.” Cô nhẹ giọng nói tạm biệt với Ôn Tịch Viễn.

Ôn Tịch Viễn lấy chìa khóa xe trên bàn: “Tôi đưa em về.”

Lâm Sơ Diệp gật đầu.

Xe dừng ngoài đầu ngõ.

Đã gần mười một giờ tối, ngõ nhỏ đã không còn bóng người.

Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn một trước một sau đi ra, bóng của hai người bị đèn đường kéo dài, chồng lên nhau.

Nụ hôn ban nãy trong phòng bếp, lúc đó hai người đều ở trạng thái tỉnh táo, tim Lâm Sơ Diệp đập nhanh, cảm giác lâng lâng, có chút hưng phấn, giống như buổi tối tốt nghiệp ngày hôm đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.