Ôn Tịch Viễn vừa mới trở về căn gác, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiết Ninh đang đi qua đi lại thăm dò căn nhà. 
“Có chuyện gì?” Ôn Tịch Viễn lên tiếng. 
Tiết Ninh bị anh dọa giật cả mình, vừa vỗ ngực vừa quay lại rồi. 
“Hèn gì tôi nhấn chuông cả nửa ngày mà không thấy ai ra mở cửa, thì ra là ngài không có ở nhà.” 
Ngoài miệng thì gọi là “ngài”, nhưng trong giọng nói lại không có chút cung kính nào cả. 
Ôn Tịch Viễn không để ý tới cô ta, lấy chìa khóa mở cổng: “Sao lại tìm ra chỗ này?” 
Tiết Ninh: “Hỏi Từ Tử Dương đó.” 
Ôn Tịch Viễn: “Tìm tôi có chuyện gì?” 
Tiết Ninh chỉ vào tập văn kiện đang ôm trên tay: “Tôi đem dự án tới cho ngài xem. Tôi nói ngài nghe, hạng mục này của tôi cực kỳ có triển vọng, tôi đã đem hai phương án của dự án này tới đây, mong ngài bớt chút thời gian xem qua một chút, sẽ không tốn nhiều thời gian của ngài đâu.” 
Ôn Tịch Viễn vẫn trả lời như cũ: “Tìm giám đốc của cô.” 
Tiết Ninh: “Tôi đã nói rồi, tôi và ông ta có chút mâu thuẫn.” 
Ôn Tịch Viễn: “Tại sao lại có mâu thuẫn?” 
Tiết Ninh: “Ông ta muốn dùng quy tắc ngầm với tôi, tôi không đồng ý. Đây không phải là đang làm khó tôi sao?” 
Động tác mở khóa của Ôn Tịch Viễn hơi dừng một chút. 
Tiết Ninh thấy Ôn Tịch Viễn thất thần, không nhịn được gọi anh một tiếng: “Ôn tổng?” 
Ôn Tịch Viễn hoàn hồn, liếc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-khong-ai-biet-anh-thich-em/3092696/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.