Kết quả Ôn Tịch Viễn chờ cô tận một tiếng đồng hồ.
Diễn viên bị NG nhiều lần, Lâm Sơ Diệp thân là diễn viên quần chúng không thể không diễn lại.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, trang phục của cung nữ vốn mỏng manh, sau khi xuống dưới, Lâm Sơ Diệp đã bị lạnh đến nổi hai má đỏ bừng.
Ôn Tịch Viễn trực tiếp cởi áo bành tô ra khoác lên người cô.
“Đi thay quần áo trước.” Nói xong liền ôm cô đi tới phòng hóa trang.
Lâm Sơ Diệp bị lạnh khiến đầu óc hơi chậm chạp, sau khi khoác áo của anh thì cảm thấy vô cùng ấm áp nên vô thức đi theo anh, không ý thức được cả người cô đã bị anh ôm vào.
Lâu Viễn Hàng vừa diễn xong cảnh của mình thì nhìn thấy cảnh này, hoang mang nhìn Ôn Tịch Viễn, nhưng cũng không tiến lên quấy rầy.
Lâm Sơ Diệp mặc lại quần áo của mình mới thấy ổn hơn một chút, từ phòng thay đồ đi ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang đưa lưng về phía phòng thay đồ của cô. Thân ảnh cao ráo đứng ngược sáng, khí chất nổi bật, khiến mấy người quản lý trong khu hóa trang không khỏi thắc mắc anh là nghệ sĩ của công ty nào.
Lâm Sơ Diệp cúi đầu nhìn áo khoác lông cừu màu đen trong tay, bước tới, đưa áo cho Ôn Tịch Viễn.
“Cảm ơn áo của anh.” Lâm Sơ Diệp nói cảm ơn theo thói quen.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, lạnh nhạt trả lời: “Không có gì.”
Lâu Viễn Hàng lo lắng bước tới: “Lâm lão sư không sao chứ?”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Không sao.”
Ôn Tịch Viễn nhìn trang phục diễn trên người anh ta, lại nghĩ đến lúc nãy khi lái xe đến khách sạn nhìn thấy anh ta nâng tay áo che chở một cô gái, anh nghiêng đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp không hiểu tại sao lại bị anh nhìn: “Sao thế?”
Lâu Viễn Hàng nghi hoặc nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Vị này là?”
“À.” Lâm Sơ Diệp giới thiệu, “Đây là bạn của tôi, Ôn Tịch Viễn.”
Chữ “bạn” này đổi lại một cái nhìn bình tĩnh của Ôn Tịch Viễn.
Anh vốn rất cao, cô đứng chỉ cao tới qua vai anh một chút, tư thế cúi đầu xuống nhìn cô như thế này khiến cô có cảm giác hơi chột dạ.
Lâu Viễn Hàng không nhận ra mạch nước ngầm đang chầm chậm dâng lên giữa hai người họ, thoải mái chào hỏi Ôn Tịch Viễn: “Chào anh, tôi tên là Lâu Viễn Hàng, là đồng nghiệp cùng công ty với Lâm Sơ Diệp, cũng là diễn viên cùng đoàn làm phim với cô ấy.”
Sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Em ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn một bữa nhé?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, nhìn về phía Lâu Viễn Hàng, khách sáo hỏi: “Lâu lão sư cùng đi với chúng tôi không?”
Lâu Viễn Hàng còn cảnh diễn, lắc đầu mỉm cười: “Hai người đi đi, lát nữa tôi vẫn còn cảnh diễn.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được, vậy không làm phiền anh nữa.”
Nói xong liền cùng Ôn Tịch Viễn rời đi.
Bên trong phim trường có rất nhiều tòa nhà cổ kính, những con đường cũ kỹ và cây xanh nằm rải rác bên đường, mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng cũng có không ít du khách tới tham quan.
Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn đều mặc áo bành tô, diện mạo xuất chúng, đều là dáng người cao gầy, vạt áo dài khiến khí chất của hai người càng thêm nổi bật, bước đi song song nhau khiến người ta cảm thấy giống như nam nữ chính trong phim thần tượng, hơn nữa lúc này còn có tuyết rơi, cứ như thế đã thu hút ánh mắt của không ít người, có người còn quan sát xem xung quanh có máy quay hay không, có người không nhịn được lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh.
Ôn Tịch Viễn không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn người đang định chụp ảnh kia.
Ánh mắt rõ ràng là rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại mang theo cảm giác bức bách, đối phương lập tức xấu hổ thu điện thoại lại, tuy là có chút không nỡ, nhưng cũng không dám chụp ảnh.
Lâm Sơ Diệp không chú ý ánh mắt của mọi người, hơi nghiêng người nhìn Ôn Tịch Viễn: “Sao anh lại ở đây?”
Ôn Tịch Viễn: “Đi ngang qua.”
Lâm Sơ Diệp: “Ồ.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Sao lại xóa số điện thoại của anh?”
Ánh mắt này của anh khiến Lâm Sơ Diệp hơi áp lực, cô lặng lẽ quay đầu sang hướng khác: “Thì….. không cẩn thận nên…. xóa nhầm.”
Ôn Tịch Viễn liếc cô: “Cũng trùng hợp quá nhỉ.”
Lâm Sơ Diệp hắng giọng, không đáp lại.
Ôn Tịch Viễn cũng không tiếp tục vấn đề này, chỉ bình tĩnh hỏi cô: “Lại đang xem xét mục tiêu mới sao?”
“Hả?” Lâm Sơ Diệp không hiểu, hoang mang quay đầu nhìn anh, bước chân cũng dừng lại.
Ôn Tịch Viễn thấy cô dừng lại, nhắc nhở: “Đối tượng KPI của em.”
Lâm Sơ Diệp cuối cùng cũng phản ứng kịp: “Không có, tôi không có thời gian.”
Vừa dứt lời thì nhìn thấy Ôn Tịch Viễn bình tĩnh đảo mắt một cái: “Em vẫn đang tính toán đấy à.”
Lâm Sơ Diệp: “………”
Anh rõ ràng là đang đào hố cô, nhưng cô thật sự chưa từng nghĩ tới điều đó.
Ôn Tịch Viễn: “Sao lại không nói gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Anh đang đào hố tôi, tôi làm sao dám nói chứ.”
Giọng điệu còn có vẻ ủy khuất.
Ôn Tịch Viễn bị cô chọc cười: “Nếu em không phải đang tính toán thì em có thể rơi vào cái hố này sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Tôi không có đâu nhé. Bây giờ tôi chỉ muốn chuyên tâm vào sự nghiệp.”
Ôn Tịch Viễn: “Sao đột nhiên lại muốn chuyên tâm vào sự nghiệp rồi? Không phải lúc trước em vẫn muốn sinh một đứa con sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Ảo tưởng tan biến rồi, tôi cảm thấy so với sinh con thì chuyên tâm vào sự nghiệp đơn giản hơn nhiều.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, không nhúc nhích: “Chưa chắc đã phải.”
Ánh mắt của anh quá trực diện, khiến Lâm Sơ Diệp nhớ lại đêm đó, anh đè cô xuống giường, cúi đầu hôn cô, cùng với ở trên người cô…..
Khụ~
Lâm Sơ Diệp lặng lẽ chuyển tầm mắt, thảo luận vấn đề sinh con cùng với người mình đàn ông mình mới lên giường khiến cô hơi áp lực. Suy cho cùng thì không giống như lúc trước, lúc trước có thể thảo luận một cách tự nhiên là bởi vì giữa hai người chưa có tiếp xúc thân mật như thế kia, bây giờ hai người đã làm chuyện thân mật kia, một mặt không khống chế được cảm xúc khi gặp lại người đàn ông từng lên giường với mình, hơn nữa sau khi làm chuyện kia…… mà thảo luận vấn đề này với anh, giống như là đang câu dẫn anh vậy.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy cô vẫn là thèm muốn cơ thể của Ôn Tịch Viễn.
Nụ hôn của anh khiến tim cô loạn nhịp, lúc anh ôn nhu cùng với không kiềm chế được khi ở trên giường khiến cô mê luyến.
Lâm Sơ Diệp không phủ nhận Ôn Tịch Viễn rất có sức hấp dẫn đối với cô, là một loại hấp dẫn từ tinh thần lẫn thể xác đều không thể ngăn lại khát vọng đó.
Nhưng cô không dám tùy tiện nhúng chàm.
Loại cảm giác này giống như khi nhìn thấy chiếc túi Hermes cao cấp nhất trong tủ kính kia, rõ ràng là rất thích, nhưng khi nhìn đến túi tiền của mình lại chỉ có thể tiếc nuối mà xoay người đi.
Ôn Tịch Viễn thấy tai cô đỏ lên, sau đó dần dần lan đến má.
“Nghĩ vớ vẩn cái gì thế, tai đỏ lên cả rồi.”
Lâm Sơ Diệp: “Mùa đông, thời tiết lạnh quá đi.”
“Ừm.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu như thể đã hiểu, tay đột nhiên đưa về phía cô, Lâm Sơ Diệp còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đưa hai tay lên che kín hai lỗ tai cô.
“Như vậy có ấm hơn chút nào không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Tay anh vừa để ở trong túi áo bành tô nên lòng bàn tay rất ấm, hai má Lâm Sơ Diệp cũng bắt đầu nóng lên.
Cô tự nhận rằng mình không phải là một người dễ thẹn thùng, nhưng bị Ôn Tịch Viễn che lỗ tai như vậy, lúc anh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi cô “Như vậy có ấm hơn chút nào không?”, cô ngượng đến mức không dám nhìn thẳng mắt anh, chỉ có thể cúi đầu, trả lời một chữ duy nhất: “Ừm.”
Ôn Tịch Viễn dường như hơi bất ngờ với phản ứng thẹn thùng của cô, hơi nở nụ cười, không rút tay về mà vẫn che tai cô như cũ, nhướng mày nhìn cô.
Phùng San San vừa từ khách sạn đi ra liền nhìn thấy một màn thân thiết này của hai người, cực kỳ sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, màn phối hợp của tuấn nam mỹ nữ trước mặt này khiến cô không nỡ lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngọt ngào này.
Từ Tử Dương cũng vừa đúng lúc từ khách sạn đi ra, đi ngay phía sau Phùng San San, cũng không tập trung nhìn đường nên khi cô đột nhiên đứng lại khiến anh ta thiếu chút nữa đụng vào cô, luôn miệng nói xin lỗi cô rồi lùi về phía sau, ngẩng đầu lên thì lại thấy Phùng San San đang kinh ngạc, anh ta nhìn theo tầm mắt của cô, liền nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang giơ hai tay che lỗ tai cho Lâm Sơ Diệp, lập tức thất thanh kêu một tiếng: “Mẹ nó, tình huống gì thế này?”
Tiếng kinh hô của anh ta khiến Lâm Sơ Diệp nghiêng đầu theo bản năng, tránh khỏi tay Ôn Tịch Viễn, nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Từ Tử Dương và Phùng San San với vẻ mặt khiếp sợ đang đứng bên cạnh.
Ôn Tịch Viễn cũng quay đầu nhìn Từ Tử Dương, vẫn bình tĩnh như thường: “Cậu không sửa kịch bản sao?”
“Có sửa kịch bản thì cũng phải để tôi lấp đầy cái bụng đói này đã chứ.” Từ Tử Dương nói xong thì đi về phía Ôn Tịch Viễn, vừa đi vừa cằn nhằn: “Cơm của khách sạn khó ăn quá, tôi ra ngoài kiếm cái gì đó ăn.”
Vừa nói xong cũng đã đi tới bên cạnh Ôn Tịch Viễn, tò mò nhìn Lâm Sơ Diệp, lại quay đầu nhìn Ôn Tịch Viễn, ánh mắt vừa thăm dò vừa cười nhạo.
Ôn Tịch Viễn thấy Lâm Sơ Diệp xấu hổ, ho nhẹ nhắc nhở Từ Tử Dương đừng hỏi gì.
Từ Tử Dương rất thức thời mà ngậm miệng, xấu hổ chào hỏi Lâm Sơ Diệp: “Lâm lão sư.”
Lâm Sơ Diệp cũng xấu hổ chào hỏi lại anh ta: “Biên kịch lão sư.”
Phùng San San cũng đã bước tới, tầm mắt vẫn đang đánh giá hai người Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp.
Ôn Tịch Viễn cũng bất động thanh sắc đánh giá Phùng San San, nhìn ánh mắt mà cô ấy nhìn Lâm Sơ Diệp, như là gà mẹ đang bảo vệ con của mình.
Lâm Sơ Diệp kéo Phùng San San qua giới thiệu với hai người: “Đây là người đại diện của tôi, Phùng San San.”
Phùng San San?
“Có người đại diện tên là Phùng San San muốn hẹn ngài…..”
Ôn Tịch Viễn nhớ tới đêm mà Lâm Sơ Diệp đề xuất kết hôn với anh, lúc đó hai người gặp nhau trong con hẻm nhỏ, trợ lý gọi điện thoại tới, không khỏi đưa mắt nhìn Phùng San San.
Lâm Sơ Diệp thấy ánh mắt của anh hơi không đúng, không nhịn được hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Ôn Tịch Viễn lãnh đạm trả lời, nhìn về phía Phùng San San, đưa tay về phía cô: “Chào cô, tôi là Ôn Tịch Viễn, là….. bạn của Lâm Sơ Diệp.”
Phùng San San cũng mỉm cười, giơ tay ra nắm lấy tay anh: “Chào anh, tôi là Phùng San San, rất vui được biết anh.”
Ngoài miệng thì nói rất vui, nhưng ánh mắt khi nhìn Ôn Tịch Viễn lại là ánh mắt đang đánh giá, còn có một chút hưng phấn khi phát hiện được một hạt giống tốt.
Lâm Sơ Diệp liếc một cái là đã biết ngay suy nghĩ trong đầu cô, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở cô chú ý một chút.
Phùng San San hơi thu liễm lại, lấy thân phận chủ tiếp khách: “Ôn tiên sinh chắc là vẫn chưa ăn cơm nhỉ, cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi.”
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Được, làm phiền cô Phùng.”
Mấy người tìm một nhà hàng gần đó, vừa mới đi vào, điện thoại của Ôn Tịch Viễn reo lên.
“Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại.” Ôn Tịch Viễn xin lỗi, xoay người nghe điện thoại.
Từ Tử Dương cũng đang vội vàng trả lời tin nhắn Wechat, không có thời gian để ý đến hai người phụ nữ.
Phùng San San ngồi bên cạnh Lâm Sơ Diệp, không nhịn được đẩy đẩy khủy tay Lâm Sơ Diệp, đưa tay lên che miệng, hạ giọng hỏi: “Ôn Tịch Viễn này rốt cuộc là thần thánh phương nào thế? Quan hệ của hai người là như thế nào? Chị thấy tư chất của anh ta không tồi, em hỏi giúp chị thử xem anh ta có hứng muốn gia nhập giới giải trí không, chị đảm bảo là có thể nổi tiếng.”
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ, hạ giọng nhắc nhở cô: “Hermes cao cấp.”
Cũng không biết có phải Ôn Tịch Viễn nghe được lời này của cô hay không mà đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái.
Lâm Sơ Diệp lập tức ngồi thẳng lưng, lấy thực đơn qua, giả bộ như không có chuyện gì, đưa cho Ôn Tịch Viễn và Từ Tử Dương: “Hai người xem thử muốn ăn gì.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn – Hermes cao cấp: Đừng nghĩ là tôi không có tai~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]