“Ừm, vừa mới tan tầm.” Ôn Tịch Viễn nghe giọng cô vẫn còn buồn ngủ: “Mệt lắm sao?”
“Cũng không mệt lắm, vẫn còn chịu được.”
Ôn Tịch Viễn không quá yên tâm: “Em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai anh gọi lại cho em.”
“Không sao.” Lâm Sơ Diệp ở đầu bên kia ngáp một cái: “Lúc tôi về đã ngủ một giấc rồi, bây giờ cũng tỉnh táo hơn rồi. Hơn nữa ngày mai cũng không phải quay phim.”
Nói đến đây, cô đột nhiên háo hức mà nói với anh một tin tốt: “Đoàn làm phim của chúng tôi được nghỉ ba ngày, ông chủ này cũng thật là có lương tâm.”
Ôn Tịch Viễn bật cười: “Tốt vậy sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Ừm, đúng vậy, ông chủ có lương tâm nhất trong ngành.”
Nói xong cô lại tò mò hỏi anh: “Muộn thế này rồi anh mới tan làm sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Việc ở công ty hơi nhiều, có hơi bận một chút.”
“Ồ, vậy anh cũng chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng để bản thân quá mệt mỏi.” Lâm Sơ Diệp liếc nhìn thời gian, đã mười hai giờ rồi, rạng sáng nay anh dậy lúc bốn giờ, bận đến giờ này…. Tối hôm qua còn ngủ muộn như thế…. Cô nghĩ như thế, lo lắng hỏi : “Anh có muốn đi ngủ trước không? Ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Ôn Tịch Viễn: “Không sao, không mệt lắm.”
Lại hỏi cô: “Thế nào, đã quen với công việc chưa?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Ừm, rất tốt. Cảm giác vẫn khá mới mẻ.”
“Vậy là tốt rồi.” Ôn Tịch Viễn cười, thật ra anh cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-khong-ai-biet-anh-thich-em/3092646/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.