Chương trước
Chương sau
Lâm Sơ Diệp gật đầu, nhíu mày nhìn anh: “Vậy bây giờ anh muốn giao vai nữ chính cho em sao?”

Ôn Tịch Viễn: “Đây vốn là thứ em nên có. Nếu như Lưu Tri Nhiên thật sự thắng em, anh sẽ không can thiệp vào chuyện này, nhưng cô ta không phải. Là cô ta mượn danh của anh để giành được vai diễn này, anh không thể làm như không nhìn thấy được.”

Lâm Sơ Diệp gật đầu, không nói tiếp.

Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Em không muốn vai diễn này sao?”

“Cũng không phải.” Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Chỉ là em cảm thấy, nếu như không phải cô ấy thì vai nữ chính cũng không nhất thiết phải là em, anh trực tiếp giao vai diễn cho em như thế, nếu như em nhận thì cũng có hơi không được hay cho lắm.”

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Thật ra em không để ý diễn vai nào, nữ chính hay nữ phụ số 2 đối với em cũng không quan trọng như thế, chỉ cần dùng thực lực để nói chuyện là được rồi.”

Ôn Tịch Viễn nhìn cô, không nói gì.

Lâm Sơ Diệp: “Quan hệ của em và anh như thế này, nếu như anh trực tiếp giao vai nữ chính cho em, em sợ sau này sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho công ty. Chúng ta cứ làm theo quyết định của đạo diễn, cứ để em diễn vai nữ phụ số 2, có được không ạ? Đây chính là thứ mà em tự mình giành về được, sau này mặc kệ người khác có nói gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới anh và Hoa Ngôn.”

Trong kịch bản của bộ phim này khá giống một bộ phim song nữ chủ, nữ phụ số hai cũng có hành vi và cảm xúc của riêng mình, nếu diễn tốt thì còn có thể vượt qua nữ chính. Những cái khác cô không có, nhưng khả năng diễn và nhập vai của cô vẫn khá tốt.

Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Lâm Sơ Diệp, anh không muốn em bị thiệt thòi, em xứng đáng nhận được vai nữ chính của bộ phim này.”

Lâm Sơ Diệp: “Nhưng mà em không muốn anh và Hoa Ngôn vì em mà bị người khác dị nghị.”

Nếu đạo diễn vẫn chưa thông báo kết quả thì cô có nhận vai nữ chính cũng không sao, nhưng đạo diễn đã quyết định ngay tại đó, những người có mặt ở đó đều biết kết quả là tiểu hoa đán Lưu Tri Nhiên dùng diễn xuất của mình để chinh phục đạo diễn, đạo diễn quyết định giao vai nữ chính cho cô ấy, nhưng đến khi thông báo với bên ngoài thì nữ chính lại bị đổi thành một người mới chưa có tác phẩm nào nổi bật. Người mới này lúc mới vào một đoàn làm phim khác đã giành được vai nữ chính vốn thuộc về một tiểu hoa đán khác là Hứa An Nhiên. Hơn nữa người mới này cách đây không lâu còn khiến vị tổng giám đốc phía sau của Hoa Ngôn là Ôn Tịch Viễn xuất hiện chỉ để giúp cô giải quyết một hợp đồng.

Những chuyện như thế nếu bị truyền ra ngoài, người đứng đầu ngọn gió của sự chỉ trích không ai khác ngoài Ôn Tịch Viễn và Hoa Ngôn – công ty giải trí được xem là công tâm nhất trong giới giải trí này.

Hoa Ngôn có danh tiếng như thế này chính là dựa vào tâm huyết mấy năm nay của Ôn Tịch Viễn, cô không thể để nó vì cô mà bị hủy hoại được.

“Lâm Sơ Diệp.” Ôn Tịch Viễn trầm mặc một lát: “Anh có năng lực đưa Hoa Ngôn có danh tiếng như ngày hôm nay, em cảm thấy ngay cả việc nhỏ như thế anh cũng không xử lý được sao?”

Lâm Sơ Diệp: “Em không có ý đó.”

“Em có từng nghĩ tới hay chưa, đây thật ra chính là suy nghĩ trong tiềm thức của em, em không muốn nhận những thứ của anh, em là đang muốn dần cắt đứt mối quan hệ của chúng ta.” Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Em không tò mò quá khứ của anh, cũng không muốn biết có phải là anh nâng đỡ cho một nữ diễn viên khác hay không, không muốn nhận cơ hội mà anh cho em, lo lắng anh sẽ bởi vì chuyện của em mà tổn hại danh tiếng. Thật ra suy cho cùng, là em không muốn dây dưa với anh quá sâu, không muốn thiếu nợ anh, để em có thể rời khỏi anh bất cứ lúc nào.”

Lâm Sơ Diệp giật mình, nhìn về phía anh.

Ôn Tịch Viễn đã đi tới trước bàn làm việc, cầm chìa khóa xe: “Anh đưa em về đoàn làm phim trước.”

Lâm Sơ Diệp chần chừ, sau đó gật đầu.

Suốt đoạn đường, hai người cũng không nói với nhau câu nào.

Bầu không khí chật hẹp trong xe trở nên ngột ngạt.

Xe dừng lại trước căn phòng Lâm Sơ Diệp thuê.

Không ai động đậy.

Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng mở miệng:” Thật xin lỗi, em thật sự không nghĩ nhiều như thế.”

“Em không làm gì sai, không cần phải giải thích.” Ôn Tịch Viễn không nhìn cô: “Lâm Sơ Diệp, em chỉ không cần ai mà thôi.”

Cô không nghĩ tới vấn đề này, cũng không biết yêu cầu người khác như thế nào. Từ khi ba cô bị trúng gió, cô đã tự dựa vào chính mình để sống sót qua ngày.

Nhiều năm như thế, việc học tập, kinh tế, cuộc sống của cô đều là cô dựa vào chính bản thân mình. Cho dù lúc trước nếu cô có dựa dẫm Chu Cẩn Thần thì cô nhất quyết cũng phải trả lại cho bằng hết.

Ôn Tịch Viễn: “Thật ra có nhiều lúc, em cũng có thể thử tiếp nhận những người bên cạnh mình đều là người tốt, không phải ai cũng sẽ giống Chu Cẩn Thần. Cho dù sau này chúng ta không có kết quả đi chăng nữa, em cũng không cần phải trả lại cho anh bất kỳ thứ gì.”

Lâm Sơ Diệp gật đầu nhẹ: “Được.”

Ôn Tịch Viễn cười, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất.

“Em trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”

Cô đẩy cửa, xuống xe.

Ôn Tịch Viễn cũng kéo cửa kính lên, sau đó lái xe rời đi.

Không có ôm, cũng không có nụ hôn chào tạm biệt.

Lâm Sơ Diệp nhìn chiếc xe đã đi xa, có chút mơ hồ.

Cô không lo lắng nhiều vấn đề như thế vậy.

Cô đi được tới bước này, cũng đã quen với việc từng bước thoát ra khỏi địa ngục, cũng có thói quen tìm mọi con đường để có thể thoát khỏi địa ngục đó. Đột nhiên bước vào một cuộc sống quá thoải mái, tâm lý của cô vẫn chưa bắt kịp với chuyển biến này, cũng không có thói quen nhận những cơ hội dễ như trở bàn tay như thế này.

Cô cho rằng bản thân mình đã chọn phương án ít gây thiệt hại nhất, nhưng lại không biết rằng, lựa chọn như thế sẽ khiến Ôn Tịch Viễn cảm thấy thất vọng.

Vài ngày sau, Ôn Tịch Viễn không đến chỗ Lâm Sơ Diệp.

Lâm Sơ Diệp cũng không dám chủ động đi tìm anh.

Sự thất vọng của Ôn Tịch Viễn khiến cô không biết phải làm thế nào.

Cô không biết là cô đang lo nghĩ cho anh, hay là giống như anh nói, từ trong tiềm thức của cô đã không muốn nợ Ôn Tịch Viễn một ân tình lớn như thế. Nhưng cho dù là thế nào đi chăng nữa cũng khiến Ôn Tịch Viễn thất vọng.

Loại thất vọng này còn bao gồm việc khi anh cố tình nhắc tới việc nâng đỡ Lưu Tri Nhiên, nhưng cô không có chút phản ứng nào.

Đủ loại cảm xúc lẫn lộn bao trùm khiến anh cực kỳ thất vọng.

Lâm Sơ Diệp không biết làm sao để hóa giải sự thất vọng này của anh.

Ngược lại Chu Cẩn Thần biến mất mấy ngày đã trở lại, trông người có hơi gầy yếu một chút, ánh mắt châm chọc nhìn cô lúc ở phim trường không che dấu.

“Lâm Sơ Diệp, tôi còn tưởng em thanh cao cỡ nào, hóa ra cũng chỉ là ôm được cái đùi lớn hơn tôi cho nên không vừa mắt một người nhỏ bé như tôi mà thôi.”

Lâm Sơ Diệp không thèm để ý tới anh ta, cô biết, đây không phải là thái độ của riêng một mình Chu Cẩn Thần.



Cô và Ôn Tịch Viễn ở chung một chỗ sẽ phải đối mặt với những lời gièm pha như thế.

Lâm Sơ Diệp không để ý, cô chỉ không muốn kéo chân Ôn Tịch Viễn mà thôi.

Giống như ngày hôm đó cô lựa chọn vai nữ phụ số 2, lúc ấy cô lo lắng nhất chính là nếu lúc đó cô biểu hiện tốt hơn một chút, sau đó có thể chứng minh với mọi người, cho dù Ôn Tịch Viễn có giao cho cô vai như thế nào đi chăng nữa cô cũng có thể diễn tròn vai, như thế nếu sau này gặp tình huống như Lưu Tri Nhiên lúc đó, cô cũng có thể không cần phải lo lắng Ôn Tịch Viễn và Hoa Ngôn sẽ bị chỉ trích nữa.

Chu Cẩn Thần thấy cô không để ý tới anh ta thì sắc mặt hơi thay đổi, đang tính nói thêm thì điện thoại của Lâm Sơ Diệp vang lên.

Là đoàn làm phim《Bán trình phong vũ gọi tới》, chúc mừng cô đã giành được vai nữ phụ thứ 2, sau đó thông báo cho cô thời gian qua đó để ký hợp đồng.

Cuối cùng Ôn Tịch Viễn cũng lựa chọn không can thiệp vào kết quả.

Đột nhiên Lâm Sơ Diệp cảm thấy có chút khó chịu.

Không phải là vì không giành được vai nữ chính, mà là Ôn Tịch Viễn lựa chọn thỏa hiệp.

Chu Cẩn Thần ở bên cạnh cũng nghe được một chút, thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, mỉa mai nói: “Xem ra em ở trong lòng anh ta cũng không quá quan trọng, nếu không sao lại có thể để cô diễn vai nữ phụ thứ 2 chứ? Ngay cả vai nữ chính mà cũng không nỡ cho em sao?”

Nói xong lại cười mỉa một tiếng, sau đó nghiêm túc hơn: “Lâm Sơ Diệp, trở về đi. Tôi sẽ dùng những tài nguyên tốt nhất để nâng đỡ em.”

Lâm Sơ Diệp kinh ngạc nhìn anh ta, đây không phải là Chu Cẩn Thần mà cô quen biết.

Chu Cẩn Thần cười tự giễu, sau đó nói: “Mấy ngày nay tôi ở nhà đóng cửa suy nghĩ rất nhiều, mấy năm nay, tôi thật sự có lỗi, đã làm chậm trễ tương lai của em.”

Lâm Sơ Diệp đảo mắt một vòng, sau đó nhìn về phía anh ta: “Chu Cẩn Thần, anh lại đang tính toán chuyện gì nữa?”

Chu Cẩn Thần nhìn cô: “Em cứ coi như là tôi đổi tính rồi đi.”

Lâm Sơ Diệp mím môi: “Cảm ơn anh, Chu Cẩn Thần.”

Khóe mắt Chu Cẩn Thần cay cay vì lời từ chối của cô.

Lâm Sơ Diệp không nói nhiều, cô gọi điện cho đoàn làm phim, biết được Lưu Tri Nhiên không ký hợp đồng, cô lập tức đi tới chỗ đạo diễn xin nghỉ, sau đó thay quần áo ra ngoài.

Thế giới này vốn có luật lệ của riêng nó, Ôn Tịch Viễn là người thắng cuộc, cho nên anh có quyền làm chủ và khống chế mọi luật lệ, không cần bởi vì cô mà thỏa hiệp bất cứ điều gì.

Uổng công Lưu Tri Nhiên cố gắng cướp được vai diễn này, nhưng sự thỏa hiệp của Ôn Tịch Viễn lại giống như tát thẳng vào mặt cô ta.

Ai cũng có thể diễn vai nữ chính của bộ phim này, chỉ có Lưu Tri Nhiên là tuyệt đối không được.

Lâm Sơ Diệp không biết lúc cô tới có kịp để ngăn cản hay không, vì lúc cô tới được cao ốc Hoa Ngôn đã là năm giờ chiều.

Nơi ký hợp đồng là phòng pháp vụ.

Lâm Sơ Diệp từ thang máy đi ra đã nhìn thấy Ôn Tịch Viễn, anh vừa từ phòng họp đi ra, tây trang giày da, khuôn mặt lạnh lùng, sau lưng là mấy người đàn ông cũng mặc tây trang giày da đang đi phía sau.

Bước chân của cô hơi dừng lại.

Ôn Tịch Viễn cũng nhìn thấy cô, ánh mắt lãnh đạm dừng trên người cô một lát, sau đó chuyển tầm mắt, rời đi.

Lâm Sơ Diệp hơi mím môi, cũng không dám bước lên.

Cách đó không xa, Lưu Tri Nhiên trang điểm lộng lẫy đang đi về phía phòng pháp vụ, nhìn qua giống như là đang đi ký hợp đồng.

Ánh mắt Lâm Sơ Diệp dừng lại một chút, sau đó cũng đi về phía phòng pháp vụ.

Nhân viên của phòng pháp vụ đưa hợp đồng đến cho Lưu Tri Nhiên, Lâm Sơ Diệp ở ngay phía sau, nhanh tay giành lấy hợp đồng.

“Cô không thể ký hợp đồng này.”

Lưu Tri Nhiên kinh ngạc nhìn cô: “Sơ Diệp? Làm sao thế?”

Mới chỉ gặp mặt có hai lần mà đã gọi thân thiết như thế rồi.

“Cô không thể ký bản hợp đồng này.” Lâm Sơ Diệp lặp lại một lần nữa.

Lưu Tri Nhiên mỉm cười: “Tại sao lại không thể?”

Lâm Sơ Diệp cũng mỉm cười đáp lại: “Cô biết mà.”

Nụ cười trên mặt Lưu Tri Nhiên hơi cứng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục dáng vẻ bình thường, cười tươi như hoa: “Hôm nay cô không cần phải đóng phim sao?”

Lâm Sơ Diệp: “Tôi đã xin nghỉ rồi.”

Nhân viên pháp vụ bên cạnh hoang mang nhìn hai người: “Hai người tranh thủ ký hợp đồng đi, sắp tới giờ tan tầm rồi.”

Lưu Tri Nhiên chần chờ nhìn Lâm Sơ Diệp, sau đó mỉm cười nhìn nhân viên pháp vụ: “Bây giờ chưa thể ký được.”

Tầm mắt Lưu Tri Nhiên lại chuyển đến trên người Lâm Sơ Diệp: “Chỗ tôi có một buổi triển lãm ra mắt sản phẩm mới, sắp bắt đầu rồi, cô có muốn qua đó không? Ở đó có rất nhiều phóng viên và nhà quảng cáo, tiện đó giới thiệu cho mọi người làm quen một chút.”

Lâm Sơ Diệp liếc nhìn cô ta một cái.

Lưu Tri Nhiên mỉm cười chân thành: “Không tốn quá nhiều thời gian của cô đâu, dù sao cô cũng không bận gì, qua đó xem một chút cũng không mất mát gì đâu.”

Nói xong lại ghé sát vào người cô, nói nhỏ bên tai: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Lâm Sơ Diệp nhìn cô ta, sau đó gật đầu: “Được.”

Buổi ra mắt sản phẩm mà Lưu Tri Nhiên nhắc tới được tổ chức ngay tại khách sạn bên cạnh.

Suốt dọc đường đi, Lưu Tri Nhiên không nói tìm Lâm Sơ Diệp có chuyện gì, nhưng ngược lại lại vô cùng thân thiết khoác tay cô, nói chuyện câu được câu không với cô.

“Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng đi.” Sau khi đi đến hậu trường, Lâm Sơ Diệp bình tĩnh nói.

Lưu Tri Nhiên làm như không nghe thấy, nhiệt tình kéo tay cô vào hậu trường, mỉm cười nói với cô: “Cô ở đây chờ tôi một lát, chỗ này đông người quá.”

Lâm Sơ Diệp liếc nhìn cô ta một cái, không gật đầu cũng không lắc đầu, ánh mắt quan sát bốn phía.



Người trong phòng hóa trang không ít, đều đang bận rộn, không rảnh quan tâm tới những người khác, ở bên ngoài mơ hồ còn có thể nhìn thấy phóng viên đang cầm camera chen chúc lẫn nhau.

Lúc Lâm Sơ Diệp đang đánh giá chỗ này thì tay áo bị một người kéo kéo.

Lưu Tri Nhiên đang trang điểm áy náy nhìn Lâm Sơ Diệp: “Sơ Diệp, cô có thể rót cho tôi một ly nước ấm được không? Chút nữa lên sân khấu tôi phải phát biểu, muốn uống ngụm nước cho nhuận giọng.”

Lâm Sơ Diệp nhìn cô ta một cái, sau đó gật đầu.

Máy lọc nước cách Lưu Tri Nhiên không xa.

Lâm Sơ Diệp đi tới rót cho cô ta một ly nước ấm, lúc đưa qua thì đúng lúc trợ lý của cô ta vén rèm đi vào, nháy mắt với Lưu Tri Nhiên một cái.

Lâm Sơ Diệp đưa nước được nửa đường thì dừng lại, liếc mắt về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy phóng viên đang giơ camera, chỉ trong chớp mắt, nước trong ly của Lâm Sơ Diệp sóng sánh rồi văng ra ngoài, hắt vào lưng của Lưu Tri Nhiên.

Nước ấm vừa bắn lên, Lưu Tri Nhiên như phản xạ có điều kiện, sắc mặt thay đổi ngay lập tức: “Ôi, cô làm sao thế? Đi không nhìn đường à?”

Vừa dứt lời, cô ta xoay người lại, nhưng động tác xoay người quá lớn, cánh tay vô tình hất phải ly nước trong tay Lâm Sơ Diệp, âm thanh “loảng xoảng” vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

Lâm Sơ Diệp cúi thấp đầu, khiêm tốn giải thích: “Thật xin lỗi….”

Lúc Lưu Tri Nhiên nhận ra người hắt nước lên người mình là Lâm Sơ Diệp thì đã không kịp, ánh đèn flash đã vang lên.

Sắc mặt Lưu Tri Nhiên hơi đổi, lập tức đổi thành thân thiện, muốn kéo tay Lâm Sơ Diệp nhưng cô đã kịp thời né tránh, cúi đầu nói “Xin lỗi”, sau đó đi ra ngoài.

Lâm Sơ Diệp không quan tâm đám người đang lộn xộn phía sau, nhanh chóng đi xuống lầu.

Đã đến giờ tan tầm, mọi người bắt đầu đi ra ngoài, trên đường lớn đâu đâu cũng là người.

Lâm Sơ Diệp đứng trên đường nhìn mọi người đi tới đi lui, quay đầu lại nhìn cao ốc Hoa Ngôn, nhìn từ tầng thấp nhất đến tầng cao nhất, dòng chữ “Cao ốc Hoa Ngôn” nổi bật dưới ánh chiều tà.

Cô không biết Ôn Tịch Viễn có còn ở trên hay không.

Cô muốn lên đó tìm anh, nhưng lại nghĩ đến thái độ thờ ơ lúc nãy của anh, có hơi sợ hãi.

Cô cứ đứng trên đường như thế, có chút mờ mịt không biết nên về đâu.

Dòng người qua lại tấp nập, loáng thoáng nghe được giọng nói: “Lưu Tri Nhiên cũng sập phòng rồi?”

“Sập phòng gì cơ?”

…….

Giọng nói truyền đến tai, ánh mắt Lâm Sơ Diệp hơi dừng lại.

Cô lấy điện thoại ra, mở Weibo tìm kiếm tên Lưu Tri Nhiên, rất nhanh đã tìm được tin tức mới nhất.

Tin tức “Tiểu hoa đán mới nổi Lưu Tri Nhiên giở trò bắt nạt người mới” ngập tràn các tiêu đề của báo giải trí, video được đăng tải cũng rất rõ nét, đúng lúc Lưu Tri Nhiên dữ tợn quay người lại hất ly nước trên tay Lâm Sơ Diệp, khuôn mặt Lâm Sơ Diệp trong video bị tóc che đi một nửa, lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, sắc mặt cẩn trọng xin lỗi.

Dưới khu bình luận đã bùng nổ, fan đang ra sức khống bình* khiến người qua đường tức giận.

*Khống bình: Khống chế bình luận, ví dụ khi nghệ sĩ bị hắc thì trạm phản hắc/fan sẽ lên cmt đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài đăng bị hắc sau đó fandom sẽ vào đẩy cmt đó lên top và ẩn những comment tiêu cực xuống, không cho anti có cơ hội lên top.

Lâm Sơ Diệp cũng không muốn lợi dụng dư luận, cô chỉ nghĩ Lưu Tri Nhiên thật sự có chuyện muốn nói với cô, nhưng lại không nghĩ cô ta còn giở trò như thế này, có lẽ sau buổi thử vai hôm đó, cô ta cho rằng Lâm Sơ Diệp chỉ có ngực mà không có não nên muốn lợi dụng, cho nên muốn lấy chuyện hợp đồng lần này để dễ dàng điều hướng dư luận, xây dựng hình tượng tiểu bạch hoa bị Lâm Sơ Diệp cướp tài nguyên, sau đó dùng dư luận để tạo sức ép cho cô.

Lượng fan khổng lồ và độ hảo cảm với người qua đường khiến cô ta không cần lo lắng đến việc không có sự ủng hộ của dư luận.

Giá trị thương mại của cô ta cũng không sợ bị ảnh hưởng.

Lâm Sơ Diệp cất điện thoại, không quan tâm đến sự hỗn loạn trên mạng nữa.

Sắc trời đã tối dần, người trên đường cũng dần thưa bớt.

Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất của cao ốc Hoa Ngôn, tay cầm điện thoại hết siết chặt rồi lại thả lỏng.

——

Tầng cao nhất của cao ốc Hoa Ngôn.

Ôn Tịch Viễn mặt không đổi sắc ngồi trước bàn làm việc.

Trong lòng Lê Duệ run rẩy, đứng trước mặt anh báo cáo: “Nữ phụ số 2 của bộ phim《Bán trình phong vũ》định là Lâm Sơ Diệp.”

Cuối cùng đạo diễn vẫn lý giải câu nói của Ôn Tịch Viễn là không nên vượt qua những quy tắc vốn đã luận bất thành văn.”

Kết quả như trong dự kiến.

“Nhưng vẫn chưa ký hợp đồng.” Lê Duệ bổ sung thêm: “Lâm Sơ Diệp đã ngăn cản.”

Nói xong lại không nhịn được lén quan sát Ôn Tịch Viễn, hợp đồng mà bộ phận pháp vụ đưa cho Lưu Tri Nhiên không phải là hợp đồng của nữ chính.

Ôn Tịch Viễn nhìn anh ta một cái: “Được rồi. Cậu ra ngoài đi.”

Lê Duệ đi ra ngoài không một tiếng động.

Ánh mắt Ôn Tịch Viễn chuyển đến điện thoại đang đặt trên bàn làm việc, trầm mặc một lát, sau đó quyết định gọi điện thoại cho bộ phận quan hệ công chúng.

“Cắt hết mọi chi phí tiếp thị của Lưu Tri Nhiên.”

Đối phương a một tiếng: “Tại sao?”

Ôn Tịch Viễn: “Không vì sao cả, không cần phải lãng phí tiền trên người cô ta nữa.”

Người bên kia: “Chỉ là cô ta đang gặp chút rắc rối nhỏ phía dư luận, có lẽ chúng ta phải khống bình một chút.”

Ôn Tịch Viễn: “Cắt.”

Cúp điện thoại “rụp” một cái, sau đó lại gọi cho Lê Duệ: “Gọi đạo diễn Ngô của bộ phim《Bán trình phong vũ》kia đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Tác giả có lời muốn nói: ,!:,,.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.