Chương trước
Chương sau
“Vậy anh đợi em một lát nhé.” Lâm Sơ Diệp huơ huơ áo khoác với anh: “Để em đi thay lại bộ đồ.”

Ôn Tịch Viễn nhìn bộ đồ cổ trang cô đang mặc trên người, có thể giữ ấm, cũng thích hợp mặc đi cưỡi ngựa.

“Mặc bộ này đi cũng được.” Anh nói.

Lâm Sơ Diệp hơi lo lắng: “Như thế không được tốt cho lắm thì phải? Lỡ đâu bị lộ tạo hình của phim thì sao?”

Ôn Tịch Viễn: “Có ai nhận ra em đâu chứ.”

“Cũng phải.” Lâm Sơ Diệp cười cười: “Dù sao anh cũng không để ý, nếu như vì chuyện tạo hình bị lộ mà gây ra tổn thất thì đó cũng là tiền của anh.”

“Yên tâm, hợp đồng của bộ phim lần này không nói là không được để lộ tạo hình phim.” Ôn Tịch Viễn nói: “Hơn nữa em cũng đã tẩy trang rồi, tạo hình bây giờ của em chính là lúc chưa trang điểm, không thể coi là để lộ được.”

Nói xong, Ôn Tịch Viễn liếc nhìn giá treo đồ bên cạnh, có một chiếc áo choàng lông cừu màu đỏ, anh vươn tay cầm lấy, khoác lên người cô.

“Khi cưỡi ngựa gió rất lớn.” Anh nói, rồi cẩn thận khoác áo lên người cô, sau đó quan sát cô một lượt, sau khi chắc chắn đã kín rồi mới hài lòng nhìn cô, nói: “Được rồi, đi thôi.”

Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”

Hai người đi ra ngoài, trùng hợp gặp Từ Tử Dương cũng chuẩn bị rời đi.

Từ Tử Dương lập tức nhướng mày: “Đi đâu thế? Cho tôi đi cùng với.”

Lâm Sơ Diệp quay đầu nhìn anh ta: “Đi cưỡi ngựa, biên kịch lão sư muốn đi cùng chúng tôi không?”

Mắt Từ Tử Dương lập tức sáng lên: “Đương nhiên là đi rồi.”

——-

Trường đua ngựa ở ngay bên cạnh đoàn làm phim, đó là một đồng cỏ rộng lớn, một phần dùng để làm trường đua ngựa, phần còn lại dùng để làm nơi quay phim và du lịch.

Sân cỏ vào mùa đông đã trở nên vàng khô.

Khắp trường đua chỉ còn lại sự khô héo của đồng cỏ dưới ánh chiều tà, khắp nơi tràn ngập sự hiu quạnh của mùa đông.

Trên sân cũng không có bóng người.

Ba người Lâm Sơ Diệp, Ôn Tịch Viễn và Từ Tử Dương đi đến chuồng ngựa.

Ôn Tịch Viễn nhìn chuồng ngựa, sau đó quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp: “Em biết cưỡi ngựa sao?”

Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, vài năm trước lúc quay phim có học qua.”

Ôn Tịch Viễn: “Kỹ thuật thế nào?”

Lâm Sơ Diệp: “Cũng không tệ lắm.”

Sau đó nói thêm: “Em nghe nói kỹ thuật cưỡi ngựa của anh khá tốt, muốn so tài một chút không?”

Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, gật đầu, sau đó chọn một con ngựa màu nâu to béo trong chuồng, quay đầu lại thấy Lâm Sơ Diệp cũng chọn một con ngựa cùng màu với anh, không khỏi nhướng mày.

“Con ngựa đó có hung dữ quá không?”

Lâm Sơ Diệp: “Không sao đâu, em có thể cưỡi nó.”

Ôn Tịch Viễn cười: “Được.”

Lúc này mới quay đầu nhìn Từ Tử Dương đang đau đầu đứng trước chuồng ngựa: “Cậu thì sao? Chọn được con nào chưa?”

Vừa dứt lời, Từ Tử Dương quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt: “Tôi không chọn được.”

Nói xong, tầm mắt đảo qua hai con ngựa vừa được Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp: “Hay là hai người chọn cho tôi một con đi. Mấy cái này tôi nhìn con nào cũng giống con nào.”

Ôn Tịch Viễn: “Muốn mạnh mẽ hay là ngoan ngoãn một chút?”

Từ Tử Dương: “Ngoan ngoãn đi, tốt nhất là muốn ngoan ngoãn bao nhiêu thì ngoan ngoãn bấy nhiêu.”

Ôn Tịch Viễn gật đầu, sau đó chọn cho anh ta một con ngựa màu đen trong chuồng.

“Con này?”

Từ Tử Dương nhìn sang, nhìn thấy cũng có vẻ ngoan ngoãn, nên gật đầu ngay lập tức: “Vậy thì chọn nó đi.”

Sau đó cùng Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp dắt ngựa ra ngoài bãi cỏ.



Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp lập tức xoay người lên ngựa, động tác thành thục tự nhiên.

Từ Tử Dương đã vài năm chưa cưỡi, vừa mới lên ngựa đã khiến con ngựa không thoải mái đi qua đi lại, còn hí một tiếng khiến anh ta liên tục gọi người huấn luyện đến.

Người huấn luyện thấy anh ta không thành thạo như hai người kia thì cưỡi ngựa đuổi theo, sau đó dạy anh ta khống chế tốc độ của ngựa và dây cương như thế nào.

Khi nào thì nên kéo dây cương, khi nào thì nên kẹp chặt bụng ngựa, huấn luyện viên giảng giải rất cẩn thận.

Từ Tử Dương vừa nghe vừa lo sợ, chỉ cần con ngựa này hơi di chuyển một chút đã khiến anh ta sợ đến mức nắm chặt dây cương để ngựa dừng lại.

Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn anh ta: “Nếu không cưỡi được thì cậu xuống ngựa đi, đừng để bị ngã.”

“Ai bảo tôi không cưỡi được.” Từ Tử Dương khẩn trương cầm lấy dây cương: “Chỉ là lâu rồi tôi không cưỡi cho nên có hơi không quen thôi.”

Nói xong lại phất tay với hai người: “Hai người đi trước đi, không cần phải xen vào chuyện của tôi, tôi sẽ nhanh chóng đuổi kịp hai người.”

Ôn Tịch Viễn: “Thật sự có thể đuổi kịp sao?”

Từ Tử Dương: “Đương nhiên.”

Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Đi thôi.”

Anh hơi thả lỏng dây cương trên tay, hai chân kẹp vào bụng ngựa, sau đó hô một tiếng “Cha”, con ngựa lập tức lao vút đi.

Lâm Sơ Diệp cũng nhanh chóng đuổi theo.

Trong lòng Từ Tử Dương quýnh lên, hai chân cũng kẹp chặt bụng ngựa, hô một tiếng “cha” rất khí thế, nhưng con ngựa vẫn không nhúc nhích.

Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn kéo dây cương, quay đầu nhìn anh ta.

Từ Tử Dương xua tay với bọn họ: “Không sao, không sao, hai người đi trước đi.”

Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn nhìn nhau, cũng không đi tiếp, định đứng ở đó chờ anh ta.

Huấn luyện viên tiến lên, bảo anh ta thả lỏng chân, nắm chặt dây cương.

Từ từ khống chế được tốc độ của ngựa.

Từ Tử Dương thở phào một hơi, điều chỉnh lại một lần nữa, sau đó kẹp bụng ngựa, hô “cha” một lần nữa, nhưng con ngựa vẫn không nhúc nhích mà chỉ chậm rãi cúi đầu ăn cỏ.

Từ Tử Dương: “….”

Anh ta lại dùng lực vỗ vào bụng ngựa, liên tục hô “cha, cha” vài tiếng, nhưng con ngựa cao lớn vẫn không hề nhúc nhích, chỉ cúi đầu ăn cỏ.

“……” Từ Tử Dương kinh ngạc nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Sao cậu lại chọn cho tôi con ngựa lười biếng thế này?”

Ôn Tịch Viễn liếc anh ta một cái: “Không phải cậu muốn một con ngựa ngoan ngoãn sao?”

Anh vừa nói vừa quay đầu ngựa lại đi về phía này, sau đó đi vòng một vòng, đánh giá một chút, một tay kéo dây cương của con ngựa lên, con ngựa cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu.

“Cậu thử lại lần nữa xem, đừng kẹp bụng ngựa chặt quá.”

Từ Tử Dương thử lại lần nữa, cuối cùng con ngựa cũng chịu di chuyển, mặc dù chạy không nhanh lắm nhưng vẫn ở mức chấp nhận được.

Anh ta vui vẻ quay đầu lại nói với Ôn Tịch Viễn: “Hey, được rồi này.”

Ôn Tịch Viễn không để ý đến anh ta mà kéo dây cương đi về phía Lâm Sơ Diệp vẫn đang đợi anh.

Lâm Sơ Diệp vẫn yên lặng ngồi thẳng trên lưng ngựa, đưa lưng về phía ánh hoàng hôn mỉm cười nhìn anh.

Tóc cô vẫn là tạo hình trong lúc đóng phim, một nửa được búi lên, nửa còn lại buông xõa xuống, trên đầu cài một chiếc trâm đơn giản, phối với trang sức màu trắng, tóc mái nhẹ nhàng buông xuống trán, kết hợp cùng với chiếc áo choàng màu đỏ cô đang mặc trên người, cô gái trông dịu dàng pha chút lanh lợi, cứ như thế mỉm cười nhìn về phía anh.

Ôn Tịch Viễn cưỡi ngựa đi tới chỗ cô: “Còn muốn đua thử không?”

Lâm Sơ Diệp: “Có chứ.”

Cô cũng quay đầu ngựa lại, đứng song song với Ôn Tịch Viễn, sau đó quay đầu nhìn anh: “Anh chuẩn bị xong chưa?”

Ôn Tịch Viễn gật đầu.

Hai người cùng đồng thanh hô “Cha” một tiếng, hai con ngựa màu rám nắng dường như phi về phía trước với tốc độ ngang bằng nhau.

Từ Tử Dương đang thảnh thơi cưỡi ngựa cũng bị bầu không khí này của bọn họ thu hút, cũng kẹp chặt bụng ngựa đuổi theo, đuổi một hồi thì chậm rãi ngừng lại, nhìn Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp đang phi nước đại về phía trước.

Hiển nhiên hai người đều là cao thủ cưỡi ngựa, vẫn luôn duy trì tốc độ chạy song song nhau.

Hai người cũng không phải là thi đấu để giành chiến thắng, cũng không liều mạng lao về phía trước, ngược lại hai người còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn đối phương, một người mặc áo khoác đỏ, khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa vui vẻ; một người mặc áo khoác măng tô lông cừu màu đen, đường nét sắc bén trên gương mặt được ánh chiều tà chiếu xuống, khóe miệng cũng nở nụ cười nhẹ, ánh mắt mềm mại đến mức vắt ra nước.



Từ Tử Dương cảm thấy hình ảnh đẹp đẽ như thế này như từ trong tranh bước ra.

Đặc biệt là trên sân cỏ của một buổi hoàng hôn vào mùa đông như thế này.

Anh ta đột nhiên không muốn đuổi theo để phá vỡ hình ảnh tốt đẹp này, bèn lấy điện thoại ra, mở camera, sau đó ấn chụp liên hồi.

Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn cũng không để ý tới Từ Tử Dương đang cưỡi ngựa chậm rì rì phía sau.

Hai con ngựa chạy càng lúc càng hăng say, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Gió đông lạnh buốt thổi vào mặt, đau như dao cắt, nhưng sự hưng phấn đã mất từ lâu bây giờ đang dần lớn lên trong cơ thể, muốn chạy nhanh hơn, muốn phóng đi xa hơn, muốn giải thoát hoàn toàn năng lượng trong cơ thể.

Hai người họ không ai có ý định muốn dừng lại, cũng không muốn chạy chậm lại, chỉ nhìn nụ cười trên khuôn mặt đối phương rồi tiếp tục.

Gió lạnh thổi tóc bay rối bời, quần áo cũng bị gió thổi tung lên, nhưng không ai quan tâm, chỉ mặc sức mà rong ruổi.

Tốc độ vẫn được duy trì, Lâm Sơ Diệp thấy vẻ mặt của Ôn Tịch Viễn dần được thả lỏng. Đó là một Ôn Tịch Viễn cực kỳ thoải mái nhẹ nhàng mà cô chưa từng gặp qua.

Khi ngựa chạy lên những ngọn đồi nhấp nhô và thung lũng thấp trũng, tốc độ của hai người cuối cùng cũng chậm rãi ngừng lại.

Lâm Sơ Diệp thả lỏng dây cương trong tay để ngựa tùy ý di chuyển, khi ngựa quay về phía Ôn Tịch Viễn, cô không nhịn được mà kéo dây cương để ngựa dừng lại, nhìn anh ở phía đối diện.

Mặt trời đã lặn xuống giữa sườn núi, ánh chiều tà mùa đông chiếu toàn bộ lên người Ôn Tịch Viễn.

Ôn Tịch Viễn cũng đang thả lỏng dây cương, hơi nghiêng đầu nhìn cô, con ngươi đen nhánh vẫn dịu dàng và chăm chú như cũ.

Gió thổi ngày càng lớn, thổi vào tóc và quần áo của hai người.

Lâm Sơ Diệp vươn một tay vén mái tóc bị gió thổi ra đằng sau, một tay nắm chặt dây cương khống chế ngựa, nhìn Ôn Tịch Viễn đang cười với cô, trong lòng nhảy lên một cái, sau đó nói với anh:

“Ôn Tịch Viễn, chúng ta kết hôn đi.”

Gió quá lớn, cô sợ anh nghe không rõ, cho nên hơi tăng âm lượng.

Ôn Tịch Viễn: “Lâm Sơ Diệp, em nghĩ kỹ chưa?”

Lâm Sơ Diệp gật đầu thật mạnh: “Vâng. Em muốn sinh con với anh, cùng anh nuôi con.”

Nói đến cuối câu lại có vẻ hơi ngượng ngùng.

Ý cười trong mắt Ôn Tịch Viễn càng đậm, ngay lúc Lâm Sơ Diệp nghĩ anh sẽ từ chối thì Ôn Tịch Viễn lập tức gật đầu: “Được, ngày mai chúng ta đi đăng ký.”

Trong mắt Lâm Sơ Diệp như có hàng ngàn vì sao lấp lánh nói: “Được.”

Ôn Tịch Viễn nhìn cô cười, cưỡi ngựa đến lại gần cô hơn, vươn tay ra: “Qua đây.”

Lâm Sơ Diệp lo lắng nhìn tay anh: “Có thể chứ?”

Nói thì nói như thế nhưng trong lòng đã bắt đầu rục rịch, ngay sau đó nắm lấy tay của Ôn Tịch Viễn, một chân đặt sang bên ngựa của anh, Ôn Tịch Viễn một tay nắm tay cô, tay kia đỡ lưng cô, hơi dùng sức một chút để cô có lực mà ngồi qua.

“Chà, đúng thật là có thể này.”

Lâm Sơ Diệp kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, lại đụng phải đôi mắt tràn ý cười của anh.

Cô hơi ngượng, đang muốn chuyển tầm mắt đi chỗ khác thì Ôn Tịch Viễn đã cúi đầu xuống hôn cô.

Từ Tử Dương vất vả lắm mới lên đến sườn đồi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai người đang hôn nhau dưới ánh chiều tà, xấu hổ đến mức nắm chặt dây cương, nhưng tiếng “hu” kia vẫn làm phiền đến hai người.

Anh ta thấy rõ ràng động tác của Ôn Tịch Viễn hơi ngừng lại, sau đó áp Lâm Sơ Diệp vào ngực anh, rồi quay đầu lại nhìn anh ta.

Từ Tử Dương cực kỳ xấu hổ, cười gượng với anh: “Hình như tôi tới không đúng lúc thì phải, hai người cứ tiếp tục, tôi về chờ hai người.”

Nói xong nhanh chóng quay đầu ngựa.

“Không cần.” Ôn Tịch Viễn cao giọng gọi anh ta lại, đỡ Lâm Sơ Diệp ngồi thẳng dậy, sau đó kéo dây cương, quay đầu ngựa đi về phía anh ta.

Ôn Tịch Viễn đi qua, vỗ vỗ vai anh ta, liếc nhìn con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ ở thung lũng phía sau: “Con ngựa kia giao cho cậu.”

Từ Tử Dương: “……”

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Tử Dương: Dựa vào cái gì mà vừa bắt tôi ăn cẩu lương lại vừa phải làm cu li…

Cuối cùng cũng có thể kết hôn rồi ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.