Ôn Tịch Viễn tranh thủ nhìn lướt qua màn hình điện thoại.
“Chuyện gì?”
“Cháu chỉ muốn tìm cậu tâm sự thôi….” Hà Minh U vừa nói xong, lập tức phát hiện bài trí phía sau của phòng bếp không phải là ở nhà của anh, ngay sau đó quên mất mình gọi tới tìm anh là có chuyện gì, vui vẻ hỏi anh: “Cậu, đây không phải là nhà của cậu nha, bây giờ cậu đang ở nhà ai thế?”
Mẹ của cậu nhóc là Ôn Thư Ninh cũng vì câu nói này mà chú ý đến bên này.
Ôn Thư Ninh cũng tò mò đi đến nhìn điện thoại.
Hà Minh U quay đầu xác nhận với mẹ: “Đúng không mẹ? Đây không phải là nhà của cậu.”
Lực chú ý của Ôn Thư Ninh dồn toàn bộ vào chiếc tạp dề của nữ mà Ôn Tịch Viễn đang đeo trên người: “Em có chuyện gì thế?”
Sau đó lại liếc nhìn căn bếp chật chội mà ngăn nắp phía sau, lại dời tầm mắt về phía Ôn Tịch Viễn: “Đây là nhà của ai?”
Ôn Tịch Viễn liếc cô một cái: “Nhà vợ em.”
Ôn Thư Ninh: “……”
Hà Minh U: “……”
Lâm Sơ Diệp: “…….”
Ba người không hẹn mà gặp đều cùng nhau nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp đứng ở phía sau màn hình, không thấy rõ phản ứng của Ôn Thư Ninh và Hà Minh U, nhưng từ bầu không khí đột nhiên im lặng này có thể tưởng tượng ra hai người ở phía bên kia màn hình đang khiếp sợ như thế nào.
Cô muốn xem một chút, nhưng lại xấu hổ, cho nên chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, sau đó nhìn về hai mẹ con phía màn hình.
Hà Minh U trực tiếp trừng mắt lớn, miệng há hốc.
Ôn Thư Ninh thì khá hơn một chút, chỉ nhìn anh bằng vẻ mặt chấn động.
Chỉ có Ôn Tịch Viễn giống như không có chuyện gì, bình tĩnh nhìn hai người: “Còn có chuyện gì không? Không có thì em cúp máy đây.”
“Từ từ, chờ đã…..” Ôn Thư Ninh vất vả lắm mới nói nên lời: “Em lấy đâu ra vợ chứ?”
Ôn Tịch Viễn: “Thì là cưới về đó.”
Ôn Thư Ninh: “……”
Hà Minh U cực kỳ vui vẻ: “Cậu, cậu, có phải là cô giáo mới của cháu không?”
Ôn Tịch Viễn không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu nhóc: “Cháu nói xem?”
Hà Minh U và Ôn Thư Ninh trố mắt nhìn nhau, không biết có phải thật hay không.
Ôn Thư Ninh bình tĩnh lại: “Chị nói nhé, đùa như thế này không vui đâu.”
Ôn Tịch Viễn liếc cô một cái, sau đó dời tầm mắt về giấy chứng nhận kết hôn đang còn để ở trên bàn, xoay người rửa sạch tay, sau đó nghiêng người cầm hai bản hôn thú quơ quơ trước màn hình.
“Hàng thật giá thật.” Anh nói: “Em kết hôn rồi.”
Ôn Thư Ninh: “…..” Hóa ra là sự thật.
Trong lúc nhất thời cô không biết nên phản ứng thế nào, chỉ nhìn chằm chằm quyển sổ đỏ thẫm có ba chữ “Giấy kết hôn” trên màn hình, vỏ bọc còn mới tinh khiến cô mặc dù rất muốn nhưng lại không thể hỏi xem cái đó có phải là giả hay không.
Hà Minh U ngược lại càng vui vẻ, không ngừng thúc giục Ôn Tịch Viễn: “Cậu, cậu mở ra cho cháu xem thử xem mợ cháu là ai đi.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cậu nhóc: “Mợ là ai thì có liên quan gì đến cháu không?”
Hà Minh U: “Đương nhiên là có chứ ạ, đó là mợ của cháu mà.”
Ôn Thư Ninh ho nhẹ một tiếng, cố gắng ra dáng chị cả: “Kết hôn lúc nào thế, sao không nói cho người trong nhà biết một tiếng?”
Ôn Tịch Viễn: “Hôm nay. Không phải bây giờ đang nói cho chị biết sao?”
Ôn Thư Ninh nghẹn họng, sau đó hỏi thẳng: “Em dâu là ai?”
Ôn Tịch Viễn: “Chị không nghĩ giới thiệu qua điện thoại như thế này là không tôn trọng cô ấy sao?”
Ôn Thư Ninh: “…….” Có cần chú ý đến vậy không?
Ôn Tịch Viễn: “Em sẽ sắp xếp để đưa cô ấy về, rồi chính thức giới thiệu cô ấy với người nhà, ăn một bữa cơm.”
Ôn Thư Ninh: “Ôn Tịch Viễn, em đang kích thích sự thèm ăn của chị đấy à?”
“Kích thích chị thì làm sao?” Ôn Tịch Viễn điềm đạm nói: “Nếu không phải là vì chị, việc kết hôn của em còn phải kéo dài đến ngày hôm nay sao?”
Ôn Thư Ninh lập tức nhớ đến lần bảo Hà Minh U mời Lâm Sơ Diệp về nhà ăn cơm, trong lúc đang ở trên đường thì Ôn Tịch Viễn đã bảo với Hà Minh U rằng là sẽ đưa Lâm Sơ Diệp đi chung, còn bảo với cậu nhóc về nói với mình là cậu và mợ sẽ đi đón dì và dượng.
“Thật sự là cô giáo Lâm sao?” Cô hỏi, có hơi kinh hỉ.
Ôn Tịch Viễn không gật cũng không lắc: “Được rồi, em phải nấu cơm, cúp máy đây.”
Nói xong cũng không chờ Ôn Thư Ninh và Hà Minh U phản ứng lại đã nhấn nút tắt.
“…….” Ôn Thư Ninh đứng ngây tại đó, muốn gọi điện thoại cho Lâm Sơ Diệp xác nhận thử, nhưng lại sợ không phải sẽ gợi lại nỗi buồn của cô, rối rắm nửa ngày, cuối cùng nhìn về phía Hà Minh U với ánh mắt mong đợi: “Hay là con video call cho cô giáo Lâm, hỏi xem cô ấy đang làm gì? Cứ nói là con nhớ cô ấy là được?”
Hà Minh U gật đầu liên tục, cậu nhóc cũng cảm thấy hụt hẫng, vừa muốn đó là sự thật vừa sợ đó không phải sự thật.
Được sự cho phép của Ôn Thư Ninh, cậu nhóc lập tức gọi điện cho Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp vừa mới cất điện thoại giúp Ôn Tịch Viễn thì điện thoại của mình đổ chuông, cô lấy ra xem, nhìn thấy ba chữ “Hà Minh U” lại chuyển hướng đến chỗ Ôn Tịch Viễn ngay lập tức.
“Lại là Hà Minh U.” Cô nói: “Có nên nhận không?”
Ôn Tịch Viễn đưa tay về phía cô: “Đưa anh.”
Lâm Sơ Diệp đưa điện thoại của cô cho Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn nhấn nút nghe, ‘alo’ một tiếng, hướng màn hình điện thoại lên trần nhà.
Hà Minh U không chắc chắn: “Cô giáo?”
Ôn Tịch Viễn im lặng một lát, sau đó trả lời cậu nhóc: “Cháu tìm cô giáo Lâm làm gì?”
“Cậu?” Hà Minh U suýt chút nữa hét lên: “Cậu, là cậu đúng không?”
Ôn Thư Ninh khẩn trương nghiêng người nhìn về phía điện thoại nhưng không thấy được gì, cũng không nghe được đầu bên kia trả lời.
Hà Minh U gọi lại lần nữa: “Cậu?”
Một lúc lâu sau, giọng nói chậm rãi của Ôn Tịch Viễn từ đầu bên kia truyền đến: “Có chuyện gì?”
“Dạ?” Hà Minh U nhảy cẫng lên tại chỗ: “Cậu thật sự đang ở cùng với cô giáo mới sao….. cô giáo mới, à không không, mợ, mợ, cháu muốn nhìn mợ.”
Cách màn hình điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích và ngạc nhiên của cậu nhóc.
Ôn Tịch Viễn nhìn Lâm Sơ Diệp, chắc chắn cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi mới chuyển điện thoại sang phía cô.
Hà Minh U phấn khích hét lên lần nữa: “Cô giáo mới….”
Sau khi hét lên mới nhận ra mình gọi sai, vội vàng sửa lại: “Bậy bậy bậy, mợ, đúng rồi, mợ.”
Lâm Sơ Diệp vẫn chưa quen với cách xưng hô này, chỉ khẽ mỉm cười đáp lại cậu nhóc: “Hà Minh U.”
Vẫn là cô giáo mới dịu dàng hiền hòa trên bục giảng lúc trước.
Ôn Thư Ninh cũng tiến đến nhìn màn hình điện thoại, cô và Lâm Sơ Diệp chỉ mới gặp mặt một lần, vẫn chưa thân lắm nên có hơi ngại ngùng chào một tiếng: “Cô giáo Lâm.”
Lâm Sơ Diệp cũng lễ phép chào lại: “Mẹ của Hà Minh U.”
Không ai trong hai người điều chỉnh xưng hô.
Ôn Tịch Viễn đưa điện thoại về phía mình: “Được rồi, người cũng đã gặp rồi, còn vấn đề gì nữa không?”
“Không có, không có.” Ôn Thư Ninh cảm thấy thỏa mãn, dựng ngón cái lên với Ôn Tịch Viễn: “Hiệu suất không tồi.”
Trong mắt Ôn Tịch Viễn mang theo ý cười, không lên tiếng, chỉ liếc nhìn cô một cái.
Ôn Thư Ninh rất thức thời: “Được rồi, chị không quấy rầy thế giới hai người của em và em dâu nữa, nếu có thời gian rảnh thì dẫn em ấy về nhà nhé.”
“Em biết rồi.” Ôn Tịch Viễn nói, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, dùng ánh mắt hỏi cô có muốn chào tạm biệt không.
Lâm Sơ Diệp gật đầu.
Ôn Tịch Viễn chuyển hướng camera về phía cô.
Hà Minh U lại hưng phấn: “Mợ, mợ, chờ cháu rảnh sẽ đến Bắc Thị tìm mợ đi chơi.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Được.”
Nói xong cô nhìn về phía Ôn Thư Ninh đang hơi ngại nhưng không giấu được sự vui vẻ, cũng không biết nên chào hỏi như thế nào, chỉ đành mỉm cười gật đầu.
Ôn Thư Ninh lập tức lấy tư cách là chị chồng tiếp đón: “Sơ Diệp, lúc nào em rảnh thì cùng với Ôn Tịch Viễn trở về thành phố Ninh một chuyến, đến nhà chị chơi nhé.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng ạ.”
Ôn Thư Ninh: “Chị không làm phiền các em nữa, sau này chúng ta lại nói tiếp.”
Lâm Sơ Diệp vẫn mỉm cười gật đầu như cũ: “Dạ.”
Lúc Ôn Thư Ninh chuẩn bị cúp máy, Hà Minh U vội vàng xông lên nói: “Mợ, mợ phải nhớ đó nha.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
Thấy đối phương cúp điện thoại, lúc này cô mới nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Anh đang nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười, còn có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ con họ là thế đó, không phân biệt lớn nhỏ gì cả.”
Lâm Sơ Diệp cười: “Không sao đâu, bọn họ như thế cũng đáng yêu đó chứ, hai người họ giống như bạn của nhau vậy, chứng tỏ quan hệ giữa cha mẹ và con cái rất tốt.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Em thích như vậy sao?”
Lâm Sơ Diệp nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Cũng khá thích.”
Nói xong cô lại hơi ngượng ngùng: “Thật ra cuộc sống mà em tưởng tượng chính là có một đứa con gái, nhỏ nhắn mềm mại, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn đáng yêu, những cái khác em không nghĩ được nhiều như thế.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái: “Anh cũng muốn có con gái như vậy.”
Lâm Sơ Diệp cảm thấy thảo luận vấn đề này sẽ có chút ngượng ngùng, nhưng nghe được câu này của anh thì trong lòng lại ngứa ngáy.
“Vậy, sau này chúng ta sinh thử một đứa nhé?”
Ôn Tịch Viễn mỉm cười nhìn cô, gật đầu: “Được.”
Anh nhìn chằm chằm đôi mắt mềm mại như nước của cô khiến nhịp tim Lâm Sơ Diệp đập loạn xạ, còn đang không ngừng tăng tốc, cô không chịu nổi nó, ánh mắt khẽ dời về phía điện thoại anh vẫn đang cầm trên tay, vươn tay qua lấy, ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, cười cười rồi buông điện thoại ra.
Lâm Sơ Diệp cầm điện thoại và giấy hôn thú đi ra ngoài phòng khách, hơi bình tĩnh lại nhưng lại chút thất thần, không khỏi nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn cũng đang nhìn cô.
Thấy cô nhìn qua đây, anh quơ quơ bó rau cần trước mặt.
Lâm Sơ Diệp nhanh chóng chạy lại giúp, vẫn là không thể nhìn thẳng vào mắt Ôn Tịch Viễn.
Đôi mắt của anh giống như nam châm vậy, một khi nhìn vào nó sẽ rất dễ chìm đắm ở trong đó.
Bữa tối hai người hợp sức rất nhanh đã nấu xong, sáu món mặn một món canh cực kỳ phong phú.
Không có bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, chỉ là một bữa cơm ấm áp cùng nhau và uống một chút rượu.
Rượu đỏ được Lâm Sơ Diệp cất trong tủ, là do Phùng San San tặng, nói là nếu có cơ hội thì hai người sẽ cùng nhau uống, không ngờ Phùng San San còn chưa uống thì đã biến thành rượu tân hôn của cô và Ôn Tịch Viễn.
Hai người cũng không uống quá nhiều, chỉ rót tượng trưng vào một ly nhỏ, sau khi ăn xong, Ôn Tịch Viễn cầm ly rượu cụng với cô một cái.
“Tân hôn vui vẻ!” Anh nói.
Lâm Sơ Diệp cũng cười, cụng ly với anh: “Tân hôn vui vẻ!”
Sau đó cô nhanh chóng chuyển tầm mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh.
Cơm nước xong cũng đã khá muộn, bên ngoài còn lất phất mưa, Lâm Sơ Diệp không thể dẫn anh ra ngoài đi dạo như đã nói trước, chỉ có thể ở trong nhà xem phim.
Phòng khách của cô không có cả bộ sô pha mà chỉ có một cái sô pha lười khá lớn, bên dưới là một tấm đệm dày trải phía dưới.
Ôn Tịch Viễn cũng không vì sự đơn giản đó mà xem thường, ngược lại sau khi ăn xong còn thoải mái ngồi xuống ghế sô pha lười, tùy ý lấy một quyển sách ra đọc.
Lâm Sơ Diệp tắm rửa xong, đi ra thì nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang vui vẻ ngồi đọc sách.
Rèm cửa bên ngoài đã được kéo vào, phòng khách cũng chỉ bật một chiếc đèn bàn màu ấm, trông ấm áp lạ thường.
“Anh muốn xem phim không?” Lâm Sơ Diệp hỏi, cởi dép ra đi chân trần vào đệm, bật máy chiếu.
Ôn Tịch Viễn gật đầu, gấp sách lại.
Lâm Sơ Diệp chọn đại một bộ phim điện ảnh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ôn Tịch Viễn, rồi tắt đèn sàn.
Ôn Tịch Viễn ngồi dịch qua một chút chừa chỗ cho cô, để cô cùng ngồi lên sô pha lười.
Ghế sô pha lười cũng không lớn mà dáng người Ôn Tịch Viễn lại cao, hai người ngồi một hồi thì biến thành Lâm Sơ Diệp ngồi dựa vào ngực anh, mùi hương từ tóc và của cơ thể cô lan tỏa khắp căn phòng.
Ôn Tịch Viễn không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Sơ Diệp, cô không hề phát giác, rất chăm chú xem phim điện ảnh, thậm chí còn không để ý mình đã được anh ôm vào trong ngực, còn dụi dụi lên người anh.
Ôn Tịch Viễn im lặng một lát, sau đó nhìn về phía cô: “Lâm Sơ Diệp?”
“Vâng?” Cô hoang mang ngẩng đầu nhìn anh, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh.
Vẫn là ánh mắt chuyên chú mềm mại đó, nhưng khi cô nhìn sang thì ánh mắt đó liền dao động, sau đó anh hơi nghiêng người, cúi đầu hôn cô.
Khi cảm giác mát mẻ truyền đến, đôi mắt Lâm Sơ Diệp nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, nhắc nhở anh là họ còn ở sô pha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]