Chương trước
Chương sau
Những cảnh cuối của ngày là cảnh rượt đuổi bằng ô tô.

Vai diễn của Lâm Sơ Diệp là một nữ cảnh sát chìm với độ tương phản rất lớn. Trong cảnh cuối, cô từ một cô gái câm, hiền lành nhát gan biến thành một nữ cảnh sát vô cùng kiên nghị.

Trong cảnh này, lúc cảnh sát đến, nghi phạm vì để chạy trốn đã bất chấp ánh mắt cầu thương đáng xin của một cô gái câm, sau đó kéo cửa xe lôi cô gái ra ngoài, nhân vật do Lâm Sơ Diệp thủ vai buộc phải nắm chặt cửa xe, một mặt vừa phải đảm bảo sự an toàn cho bản thân, mặt khác còn phải ngăn chặn hung thủ tiến vào quảng trường náo nhiệt đông người, đồng thời còn phải duy trì hình ảnh là một cô gái câm, hiền lành nhát gan. Trong cuộc chiến đầy cam go này, xe của hung thủ đâm vào lan can bảo vệ, Lâm Sơ Diệp bị văng ra khỏi xe, trong lúc hung thủ muốn mở cửa xe chạy trốn thì cô đã ngã xuống đất,

Cảnh sau khi chiếc xe tải tông vào lan can được quay trước.

Nữ chính bị ngất nằm trên mặt đất, hung thủ lảo đảo muốn đẩy cửa xe chạy trốn, nữ chính cố nén cơn đau ngẩng đầu nhìn nghi phạm, ánh mắt điềm đạm đáng yêu lên án khiến nghi phạm hơi do dự, tiến lên từ biệt cô, sau đó kiên quyết xoay người rời đi, nhưng không để ý rằng thắt lưng của cô đã được nhét một khẩu súng, cũng không biết cô gái điềm đạm đáng yêu đó đã lấy súng của anh ta khi nào. Cô rút súng ra, như biến thành một người khác vậy, ánh mắt kiên nghị mà bình tĩnh không còn nhát gan yếu đuối như trước.

Cảnh này Lâm Sơ Diệp và diễn viên đóng cùng diễn rất thuận lợi, cảm xúc và trạng thái của nhân vật được chuyển biến rất tự nhiên, đặc biệt là lúc Lâm Sơ Diệp xoay ngược người lại, cùng với sự thay đổi cảm xúc trong ánh mắt, từ một cô gái hiền lành dễ mến nhưng nhát gan chớp mắt liền biến thành một nữ cảnh sát nằm vùng tàn nhẫn, sự đối lập giữa giây trước và giây sau khiến mọi người cũng bị cuốn theo cảnh diễn, đến khi đạo diễn hô cắt, nhân viên công tác ở hiện trường không thể không vỗ tay tán thưởng.

Sự công nhận của mọi người khiến Lâm Sơ Diệp cảm động, xoay người cúi đầu cảm ơn với những nhân viên công tác, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang đứng trong đám người đông đúc.

Không biết anh tới từ lúc nào, trên người vẫn mặc chiếc áo măng tô màu đen, anh đứng trong đoàn người, cách cô một khoảng không xa, hai lòng bàn tay vỗ nhẹ vào nhau.

Thấy cô nhìn qua đây, anh hơi mỉm cười với cô, hai lòng bàn tay tăng thêm sức lực, đôi mắt thâm thúy tràn đầy ý cười và sự tán thưởng.

Lâm Sơ Diệp nở nụ cười nhẹ đáp lại anh, tâm trạng cũng bởi vì sự xuất hiện của anh mà trở nên thoải mái và phấn khích hơn, còn có sự vui vẻ khó tả.

Đạo diễn đã phân phó nhân viên công tác đi chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo, là cảnh nữ chính bị hất văng ra khỏi cửa xe tải. Do yếu tố rủi ro và nguy hiểm rất cao, tổ đạo diễn đều đang gấp rút chuẩn bị.

Nên diễn viên có chút thời gian để nghỉ ngơi.

Lâm Sơ Diệp đi xuống, chuyên viên trang điểm nhanh chóng chạy đến sửa lại lớp trang điểm và quần áo cho cô.

Lâm Sơ Diệp đứng yên một chỗ để mọi người sửa sang lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía đám đông tìm kiếm bóng dáng của Ôn Tịch Viễn.

Ôn Tịch Viễn đã đi tới phía cô, thân hình cao lớn và khí chất xuất chúng nổi bật trong đám đông, áo khoác màu đen trên người cũng giống như khí chất của anh, bay bay trong gió.

“Sao anh lại tới đây?” Lúc Ôn Tịch Viễn đến gần, Lâm Sơ Diệp tò mò hỏi, giọng nói tràn đầy sự vui vẻ.

Sự vui vẻ trong giọng nói của cô khiến nhân viên hóa trang và nhân viên công tác ở bên cạnh cũng lén liếc nhìn Ôn Tịch Viễn, ánh mắt mang theo sự tò mò.

Ôn Tịch Viễn không để ý những ánh mắt đánh giá xung quanh mình, chỉ đứng trước mặt Lâm Sơ Diệp, mỉm cười nói với cô: “Xong việc rồi, muốn đến xem em thế nào.”

Lâm Sơ Diệp cười: “Vừa hay chút nữa sẽ là cảnh cuối cùng của em, diễn xong là có thể nghỉ được rồi.”

Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được, anh chờ em.”

Trên tóc cô dính một ít bụi vẫn chưa được phủi sạch, anh duỗi tay ra phủi giúp cô, hỏi: “Cảnh cuối là diễn cái gì thế?”

Lâm Sơ Diệp: “Là một cảnh trong xe tải.”

Lại sợ anh bị chán, cô bổ sung thêm: “Quay nhanh lắm.”

Ôn Tịch Viễn: “Không sao, anh cũng không vội.”

Lâm Sơ Diệp gật đầu, đáp “vâng” một tiếng, sau đó lại hỏi: “Anh đến đây lúc nào thế?Lúc nãy em không chú ý bên ngoài.”

Ôn Tịch Viễn: “Lúc em đang chuẩn bị để diễn cảnh vừa nãy, anh sợ ảnh hưởng đến em nên không lên tiếng quấy rầy.”

Lâm Sơ Diệp: “Không sao đâu. Sau này nếu anh tới thì cứ nói với em một tiếng, em đi đón anh.”

Ôn Tịch Viễn cười đáp: “Được.”

Tổ đạo diễn bên kia đã chuẩn bị xong, bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Lâm Sơ Diệp quay đầu nhìn Ôn Tịch Viễn: “Em đi quay trước, anh chờ em một lát nhé.”

Cô quay đầu tìm Phùng San San nhờ cô chiếu cố Ôn Tịch Viễn một chút, lúc này mới đi qua bên chỗ đạo diễn.

Ôn Tịch Viễn thấy Phùng San San đang cầm kịch bản trong tay thì đưa tay về phía cô: “Cô Phùng có thể cho tôi mượn xem một chút không?”

Phùng San San gật đầu, đưa kịch bản qua cho Ôn Tịch Viễn.

Ôn Tịch Viễn đọc qua kịch bản một lượt, khẽ nhướng mày, nhìn qua phía Lâm Sơ Diệp một lát, sau đó nhìn về phía Phùng San San: “Cảnh diễn nguy hiểm như thế mà không dùng diễn viên đóng thế sao?”

Mấy ngày nay anh và Lâm Sơ Diệp vẫn liên lạc với nhau, nhưng vì nguyên tắc giữ bí mật của đoàn làm phim cho nên hai người không thảo luận với nhau về nội dung cụ thể của kịch bản.

Lâm Sơ Diệp chỉ nói mỗi ngày quay phim đều khá thú vị, nhưng lại không nói sẽ phải quay những cảnh quay nguy hiểm như thế này.

Phùng San San lắc đầu: “Không cần, tất cả đều là Sơ Diệp tự mình đóng.”



Ôn Tịch Viễn nhíu chặt lông mày, lo lắng nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.

Phía bên này đạo diễn đã bắt đầu quay, không thể nào dừng lại được.

Anh trả lại kịch bản cho Phùng San San, sau đó đi đến quan sát máy quay cùng với đạo diễn.

Đạo diễn khó hiểu quay đầu liếc nhìn anh một cái, nhưng cũng cố gắng không để ý đến anh mà chỉ tập trung quan sát chiếc xe tải và Lâm Sơ Diệp đang lao nhanh về phía trước.

Toàn bộ quá trình quay cảnh này khá thuận lợi.

Cuối cùng là đoạn chiếc xe đâm vào lan can, Lâm Sơ Diệp bị bay ra khỏi xe.

Thời điểm cửa xe được kéo ra, cũng không biết là do đai an toàn không được thắt chặt hay là có vấn đề gì, ngay lúc Lâm Sơ Diệp bay ra ngoài, sợi dây đeo bên người Lâm Sơ Diệp cũng đột nhiên bị bung ra, Lâm Sơ Diệp gần như bay ra ngoài theo hình parabol.

Ôn Tịch Viễn đột nhiên biến sắc, vừa đẩy đám người sang một bên vừa chạy thật nhanh về phía Lâm Sơ Diệp.

Mọi người có mặt tại hiện trường cũng kinh ngạc đứng bật dậy.

Đạo diễn vội vàng hô “Cắt”, sau đó cũng chạy qua.

Ôn Tịch Viễn chạy nhanh đến bên cạnh Lâm Sơ Diệp, cô bất động nằm trên mặt đất.

“Lâm Sơ Diệp!” Ôn Tịch Viễn vội vàng gọi cô một tiếng, ngồi xổm trước mặt cô, vươn tay ôm lấy vai Lâm Sơ Diệp.

Lâm Sơ Diệp đang nằm sấp thoáng giật mình, cô có hơi mơ hồ, đầu còn hơi ong ong, loáng thoáng nghe được giọng nói của Ôn Tịch Viễn, rất quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, không phải là giọng điệu trầm ổn mà cô quen thuộc mà có chút run rẩy.

Đó là giọng điệu khác hẳn với giọng điệu trầm ổn bình tĩnh mà cô chưa từng thấy ở anh, cô nghe không rõ lắm, cố gắng giãy dụa ngẩng đầu lên nhìn anh.

Khuôn mặt điển trai của Ôn Tịch Viễn hiện lên rõ ràng trước mắt, một khuôn mặt rất khác với ngày thường, vẻ mặt căng cứng, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi mà cô chưa từng thấy qua.

Cô mỉm cười với anh một cái, muốn trấn an anh: “Em không sao.”

Giọng nói vẫn còn mang theo chút yếu ớt.

Sự tình phát sinh quá đột ngột, cô có chút không phản ứng kịp, lúc ngã xuống, hai tay theo bản năng dơ lên ôm mặt, cũng may là ngã vào đám cỏ ven đường, dây cáp treo không cao lắm, ngoại trừ cảm thấy có hơi choáng váng ra thì xương và các khớp trên người đều có hơi đau, những cái khác hẳn là không có vấn đề gì lớn, cô nghĩ như thế.

Nhưng Ôn Tịch Viễn không vì lời nói của cô mà bớt lo, con ngươi đen láy vẫn nhìn chằm chằm cô, tay đỡ lấy tay của cô, hơi dùng sức, sau đó lại buông ra, muốn ôm cô lên nhưng lại không dám.

“Có phải rất đau hay không?” Anh hỏi, giọng rất nhẹ, còn có chút khàn khàn và dịu dàng mà anh không phát giác.

Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không đau, anh đừng lo lắng.”

Nói xong cô chống khủy tay xuống mặt cỏ, muốn ngồi dậy.

Ôn Tịch Viễn đỡ cô ngồi dậy, quan sát khắp người cô đảm bảo không có vết thương nào nghiêm trọng, sau đó anh đột nhiên nghiêng người ôm lấy cô.

Lâm Sơ Diệp hơi dừng một chút, bàn tay ấm áp của anh ôm lấy đầu cô, ôm cô chặt vào lồng ngực anh, bên tai còn là tiếng nhịp tim đập thình thịch của anh khiến lòng cô cảm thấy mềm mại.

“Em không sao?” Giọng của cô cũng không kìm được mà nhẹ nhàng hơn, trấn an anh: “Độ cao không cao lắm, sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng.”

Ôn Tịch Viễn không nói chuyện, chỉ ôm chặt cô hơn một chút, một lúc lâu sau mới nhìn cô: “Chúng ta tới bệnh viện kiểm tra một chút đã.”

Lâm Sơ Diệp muốn nói không cần, nhưng thấy khuôn mặt điển trai của anh căng thẳng, lại sợ anh lo lắng hơn nên chỉ đành gật đầu đồng ý: “Được.”

Lúc này đạo diễn cũng đã đi đến, lo lắng ngồi xổm xuống bên cô: “Lâm Sơ Diệp, cô có sao không?”

Lâm Sơ Diệp nhìn về phía ông ta: “Cảm ơn đạo diễn, tôi không sao.”

“Nếu cảnh này vẫn không qua thì thôi, tìm diễn viên đóng thế đi.” Ôn Tịch Viễn không nhìn ông ta, nói: “Tôi đưa cô ấy tới bệnh viện trước.”

Đạo diễn gật đầu liên tục: “Cảnh này qua rồi, diễn rất tốt, mọi người không cần phải lo lắng, đi bệnh viện kiểm tra trước quan trọng hơn.”

Ôn Tịch Viễn rốt cuộc cũng quay đầu nhìn ông ta một cái, gật đầu nhẹ: “Cảm ơn.”

Anh tự mình đưa Lâm Sơ Diệp tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, không có gì nghiêm trọng, ngoại trừ cánh tay và chân có chút trầy xước thì những chỗ khác không có vấn đề gì cả.

Sau khi có kết quả, Lâm Sơ Diệp nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Ôn Tịch Viễn vẫn luôn căng thẳng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng giãn ra nhưng vẫn không quá yên tâm, xoay người nhìn cô: “Em còn có chỗ nào thấy không thoải mái không?”

Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không có.’

“Chỉ là lúc nãy khi vừa ngã xuống có hơi choáng, hơi đau một chút thôi, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.” Cô nói xong con quơ quơ cánh tay trước mặt anh: “Anh xem đi, không sao nữa rồi. Vận khí của em tốt, không bị ngã xuống mặt đường bê tông, không nghiêm trọng như thế đâu, anh đừng lo lắng.”

Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ xoay người, nhẹ nhàng ôm cô.



Anh không ôm chặt, chỉ nhẹ nhàng ôm, rồi nhẹ nhõm thở ra.

Lâm Sơ Diệp đột nhiên nghĩ tới lúc nãy anh ngồi xổm trước mặt cô, con ngươi đen láy nhìn cô chằm chằm, muốn cẩn thận ôm cô nhưng lại không dám, trái tim lập tức trở nên mềm mại.

Cô cũng nâng tay, nhẹ nhàng ôm anh.

Ôn Tịch Viễn hơi cúi đầu, cọ cọ cằm lên đỉnh đầu cô một hồi lâu, sau đó buông cô ra, sờ đầu cô.

“Đi ăn cơm trước nhé.”

Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”

Lại nói thêm với anh: “Hôm nay đóng máy, đoàn làm phim có chuẩn bị một bữa tiệc, anh muốn qua đó với em không? Hay là chúng ta ra bên ngoài ăn tối?”

Ôn Tịch Viễn: “Chúng ta cùng qua đó đi.”

Lâm Sơ Diệp gật đầu. Lúc hai người đến bữa tiệc thì mọi người cũng dần tới đông đủ rồi.

Đạo diễn đã sắp xếp cho Lâm Sơ Diệp một chỗ ngồi đặc biệt.

Thấy Lâm Sơ Diệp tiến vào, đạo diễn lo lắng tiến lên hỏi: “Kết quả kiểm tra thế nào rồi? Không bị sao chứ?”

Lâm Sơ Diệp mỉm cười lắc đầu: “Tôi không sao, cảm ơn đạo diễn.”

Đạo diễn mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhìn về phía Ôn Tịch Viễn đang đứng bên cạnh Lâm Sơ Diệp.

“Vị này là?”

Không đợi Lâm Sơ Diệp giới thiệu, Ôn Tịch Viễn đã vươn tay ra bắt tay với đạo diễn: “Xin chào, tôi là Ôn Tịch Viễn.”

Đạo diễn cũng khách sáo bắt tay với anh: “Chào anh, tôi là Trình Hạo.”

Rất thức thời không truy vấn quan hệ giữa hai người

Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn cũng không cố ý nói rõ, nhưng cũng không kiêng dè mà thân mật trước mặt những người khác.

Bộ phim cuối cùng cũng đóng máy, công việc công tác cũng đã kết thúc, trong lòng mọi người đều rất vui vẻ, trong khoảng thời gian này bọn họ hợp tác với nhau rất vui vẻ, cho nên ai cũng nâng rượu chúc mừng.

Nữ chính Lâm Sơ Diệp phát huy vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nên ai cũng đều cảm ơn cô đã tới cứu đoàn làm phim, nên kính cô nhiều rượu hơn.

Tửu lượng của Lâm Sơ Diệp không tốt, mặc dù chỉ uống một chút, còn lại toàn bộ đều là Ôn Tịch Viễn giúp cô uống, nhưng sau khi giải tán vẫn có hơi lâng lâng.

Ôn Tịch Viễn gọi xe, cùng cô trở về khách sạn.

Lâm Sơ Diệp vẫn giống như lần trước, đi rất vững, nhìn thì có vẻ không say chút nào, nhưng ánh mắt đã bắt đầu trở nên mơ hồ.

Ôn Tịch Viễn vừa mới đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, cô đã lập tức ôm lấy cổ của Ôn Tịch Viễn, ngước mắt hỏi anh: “Ôn Tịch Viễn, có phải hôm nay anh rất sợ đúng không?”

Ôn Tịch Viễn nhìn cô, gật đầu: “Ừm, rất sợ.”

“Thật xin lỗi.” Cô nhẹ giọng giải thích: “Để anh phải lo lắng rồi, về sau em sẽ chú ý hơn.”

“Được.” Ôn Tịch Viễn cũng nhẹ giọng đáp lại cô, kéo tay cô xuống: “Em ngồi ở đây một lát, anh đi pha trà giải rượu cho em.”

Lâm Sơ Diệp ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào anh, vẫn là ánh mắt ngây thơ mê ly giống như lần trước.

Ôn Tịch Viễn nhớ tới lần đó, không khỏi mỉm cười, khom lưng lại gần cô hơn, nhẹ giọng hỏi cô: “Lâm Sơ Diệp, em còn có chuyện gì sao?”

Cô rất thành thật mà gật đầu: “Vâng.”

Ôn Tịch Viễn thấp giọng nói: “Chuyện gì thế?”

Đôi mắt cô có chút buồn rầu, lại có chút ngượng ngùng, sau đó giống như là đã lấy hết can đảm, nhẹ nhàng nói với anh: “Ôn Tịch Viễn, hình như càng ngày em càng thích anh rồi, phải làm sao bây giờ?”

Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Chỉ là thích thôi sao?”

Lâm Sơ Diệp lắc đầu.

Ôn Tịch Viễn: “Còn gì nữa?”

Giọng nói khàn khàn, còn mang theo chút dụ dỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.