Sắc trời gần tối, Yến Tông đi rồi, bác sĩ mặt em bé kia lại vào thêm một lần, giúp hắn rút kim truyền dịch.
"Tôi tên Diệp Thiển, ngài Yến thuê tôi làm bác sĩ tư nhân của cậu." hắn sờ soạng quần áo chốc lát, móc danh thiếp ra: "Về sau chỗ nào không khoẻ cứ gọi thẳng cho tôi."
Úc Hồi nhận danh thiếp, động tác chợt ngừng lại: "Bác sĩ Diệp, cậu có thể kề sát xíu không?"
Diệp Thiển không rõ nguyên nhân nhưng vẫn nhích lại gần hắn: "Sao vậy á...?!"
Úc Hồi đột nhiên kề sát mặt khiến hắn sợ tới mức âm cuối cùng phiêu lên cao.
Úc Hồi đáp tay trên vai hắn, cơ hồ là trán dán trán với hắn, vài giây sau mới chầm chậm dời ra dựa trở về gối đầu: "Không có gì."
Cả người Diệp Thiển choáng váng luôn, lúc Úc Hồi kề gần nhất, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm con ngươi đen nhánh của đối phương, thậm chí quên luôn cả hít thở.
Cuối cùng vẫn không dám hỏi nguyên nhân Úc Hồi làm vậy, sợ nghe thấy đáp án mà mình không có cách nào tiếp thu được, xoay người đi như bay ra ngoài như đang chạy trốn, mà vì chưa đứng vững nên đâm thật mạnh vào khung cửa.
Úc Hồi nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, ý cười trên mặt nhạt dần, hắn vuốt ve nhẫn trên tay hai lần, hơi hơi nheo mắt lại.
Không sai, trong thân thể bác sĩ Diệp Thiển này có ma lực, tuy rằng đối với nơi của bọn họ chỉ là trình độ cấp học đồ, nhưng đây cũng không tính là tin tức tốt lành gì...
—— loài người của thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-deu-dang-cho-tui-ly-hon/934249/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.