Lửa nóng bừng bừng thiêu đốt, trường kiếm tản ra sự xui xẻo đâm thủng trái tim hắn, máu tươi chậm rãi chảy dọc xuống theo thân kiếm sắc nhọn rơi lộp bộp xuống đất.
Úc Hồi bất ngờ mở mắt ra.
Hắn theo bản năng che lên chỗ ngực, một cái tay khác chìa ra thủ thế điều động ma lực công kích, nhưng trong tay lại trống rỗng, thậm chí cơ thể cũng cảm thấy đuối sức.
Tay không rờ được máu trên ngực mà ngược lại còn hái được vài cánh hoa đỏ tươi xuống.
Úc Hồi thấy sai sai, ánh mắt hơi nhúc nhích nhìn quanh, thu toàn bộ hoàn cảnh và vật phẩm lạ lẫm xung quanh vào trong đáy mắt, lực chú ý bị chuyển đến tấm kính khắc hoa cao cỡ nửa người đặt trên mặt bàn.
Thanh niên được phản chiếu trong gương chắc vừa mới thành niên, trên mặt còn có vài phần ngây ngô chưa rút đi, mặt mày như tranh vẽ, gần giống hắn đến bảy-tám phần nhưng sắc mặt tái nhợt, thân thể cũng cực kỳ đơn bạc gầy yếu, lại còn mặc trên người một bộ trang phục kỳ dị màu trắng nữa.
Cả người mang vẻ xanh xao giống một hồn ma, chỉ có hoa hồng trước ngực đỏ tới chói cả mắt.
Đây không phải thân xác của hắn, mà ký ức cuối cùng của hắn dừng lại khi bị bằng hữu từ ở sau lưng đâm một kiếm xuyên tim. Trên thân kiếm kia có một lời nguyền độc ác, cho dù là pháp sư đỉnh cấp toàn thế giới như hắn cũng không có biện pháp cứu mạng của bản thân mình.
Nói cách khác...rất có thể dưới tình huống nguy hiểm nên hắn đã chiếm lấy cơ thể của người này.
Úc hồi nhăn chặt mi, bắt đầu thăm dò thức hải của mình, mục đích là tìm kiếm dấu vết nguyên chủ lưu lại —— hắn đúng thật là rất không cam lòng đối với cái chết của mình, nhưng sự kiêu ngạo vững vàng từ trước tới nay cũng khiến hắn không tài nào chấp nhận chuyện mình vì mạng sống mà làm ra loại chuyện như thế này.
Hắn tìm được dấu vết thật, còn là ký ức lưu lại của linh hồn rời đi sau khi tiêu vong.
Người này cũng tên là Úc Hồi, là con trưởng nhà họ Úc, nhưng cuộc sống cực kỳ không được như ý. mẹ ruột chết sớm, cha nhanh chóng tái hôn còn mang về một "em trai" lớn hơn hắn bảy tháng tuổi.
Cha đối xử với hắn thờ ơ, mẹ kế và em trai lại ngập tràn ác ý, sau khi hắn bệnh nặng một thời gian thì sức khỏe sa sút nhanh chóng, bị bệnh viện chẩn đoán sống không quá hai mươi tuổi. Vì thế nên khi hắn mười chín tuổi, trong nhà gấp gáp đẩy hắn đi liên hôn, bất ngờ lại được gia chủ yến gia coi trọng, khớp điệu vào nhịp, chuẩn bị chưa đến một tháng đã nhanh chóng tổ chức hôn lễ.
Hôm nay đúng ngay ngày tổ chức hôn lễ của hắn với đối tượng liên hôn, xa hoa long trọng, nghi thức cũng mười phần rườm rà phức tạp, Úc Hồi cố gắng cả ngày, sức khoẻ không chịu nổi nữa, đột tử trong phòng nghỉ, thân thể rỗng hấp dẫn linh hồn pháp sư Úc Hồi cũng chết cùng lúc đó.
Biết được bản thân không phải nguyên nhân hại chết đối phương, rốt cuộc Úc Hồi cũng thả lỏng chân mày, bắt đầu có hứng thú cân nhắc xem phần ký ức này.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng dưng không bị đẩy mạnh ra một cách đột ngột, thanh niên tóc vàng mặc tây trang đen nghênh ngang đi vào, thấy hắn thì cười lạnh: "Sao đây, con chuột cống không chịu nổi cảm giác bị ánh mắt mong đợi của mọi người chiếu vào nên phải trốn ra phía sau mới thoải mái nổi sao?"
Úc Hồi thông qua ký ức biết được, đây là "em trai" Úc Thừa Hạo của nguyên chủ.
Hắn hơi tựa lưng vào ghế, giương mắt lên: "Tôi là chuột cống, cậu là em ruột thì là con gì nhỉ?"
"Mày...!" Úc Thừa Hạo tức giận, thô kệch hít một hơi, lại cười lạnh: "Sau khi được đùi của nhà họ Yến nên nhanh mồm dẻo miệng lên không ít ha, nhưng mà nhà họ Yến muốn mày chẳng qua là vì dẹp yên dư luận trên mạng thôi, chẳng lẽ mày thật sự nghĩ rằng bọn họ quan tâm mày thật à?
Úc Hồi có ấn tượng với dư luận trong miệng hắn, hình như là về chuyện các đời gia chủ nhà họ Yến giống nhau như đúc, nhưng lại chưa từng truyền ra tin hôn sự nào. Họ Yến liên hôn với hắn chính vì dẹp bỏ dư luận trên mạng, còn đưa ra thỏa thuận phải giả bộ ân ái trước mặt người ngoài, hợp đồng đặt ra y như hợp đồng làm ăn luôn.
Chuyên này vừa nhìn đã thấy cực khả nghi rồi, nhưng mà tạm thời Úc Hồi không có hứng thú nghiên cứu thêm, hắn ho nhẹ hai tiếng giảm bớt cảm giác ngứa trong cổ họng, giọng nói càng nhẹ thêm: "Nhà họ Yến yêu cầu tôi giúp họ dẹp bỏ dư luận, tất nhiên Yến Tông phải bày ra dáng vẻ ân ái với tôi, cậu nói xem nếu hôm diễn ra hôn lễ tôi bị cậu chọc tức tới ngất xỉu ở khách sạn, hắn sẽ làm thế nào đây?"
Hô hấp của Úc Thừa Hạo cứng lại.
Hắn nhìn dáng vẻ yếu ớt tái nhợt của Úc Hồi mà không khỏi lui về phía sau một bước, sợ rằng Úc Hồi nói được làm được lúc đó ngay trước mặt hắn ngất xỉu luôn trên đài.
Cho đến khi tiếng cười của Úc Hồi vang lên, hắn mới ý thức được hắn bị người mình luôn luôn chướng mắt dọa sợ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
"Thời điểm quan trọng như vậy đừng có co đầu rút cổ ở đây nữa, khiến nhà họ Úc bọn tôi mất mặt." rốt cuộc thì hắn vẫn sợ lời Úc Hồi vừa nói, để lại một câu tàn nhẫn yếu ớt rồi đi ra ngoài.
Ngờ đâu hắn vừa ra cửa đã đụng mặt một thanh niên mặc tây trang đen đeo kính gọng bạc.
Người biết Yến Tông đều biết đây là vị được tín nhiệm nhất trong đoàn trợ lý.
"Yến đặc trợ*." biểu cảm của Úc Thừa Hạo tạm ngưng, nhìn đối phương vẫn nở nụ cười như thường lệ, không đoán ra được hắn có nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi hay không.
*: trợ lý đặc biệt.
Yến Nam Thanh gật đầu với hắn: "Úc tiểu tiên sinh."
Nhìn dáng vẻ của hắn hình như không nghe thấy.
Úc Thừa Hảo thở nhẹ ra, kéo ra một nụ cười: "Tôi không nhìn thấy Úc Hồi..anh trai tôi đâu nên đến tìm anh ấy, nếu ngài có việc vậy tôi xin đi trước."
Hắn vừa nói vừa đi, khi đi lướt qua bỗng dưng nghe thấy Yến Nam Thanh mở miệng, giọng điệu không nhanh không chậm như cũ: "Tiên sinh và Úc Hồi thiếu gia kết thành chồng chồng, danh dự gắn liền với nhau, dù cho trước kia thế nào, sau này cũng không hy vọng sẽ nghe lại mấy lời nói vừa rồi."
Úc Thừa Hạo cứng đờ cả người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lắp bắp đáp tiếng được, chờ khi Yến Nam Thanh đẩy cửa đi vào phòng nghỉ mới thả lỏng ra được.
Tác phong nhà họ Yến vẫn luôn bá đạo lãnh khốc, ngay cả ghi hận hắn cũng không dám, úp cả cơn phẫn nộ giận chó đánh mèo hết lên người Úc Hồi.
"Chẳng qua chỉ là một tên quỷ đoản mệnh cũng dám đối xử với tao như vậy." hắn đấm lên vách tường, chợt nhớ tới gì đó, cười giễu cợt: "Ôm được đùi thì sao nào, không phải cũng chỉ có thể may áo cưới cho bọn tao sao."
Úc Hồi nghe được cả quá trình, đối với việc Yến đặc trợ đến cũng không bất ngờ gì, nhưng Yến Nam Thanh thấy hắn lại sửng sốt trong chớp mắt.
Tư liệu của Úc Hồi trước khi kết hôn do hắn phụ trách điều tra, lễ kết hôn hắn cũng vẫn luôn có mặt, nhưng chỉ trong mười phút ngắn ngủi không gặp, thanh niên trước mặt phảng phất như đổi một trái tim.
Người này trong hôn lễ còn có dáng vẻ yếu đuối khiếp sợ, lúc nói chuyện lắp bắp ánh mắt láo liên, lúc này ngồi ở đó lại có vẻ cao quý rụt rè, xém chút nữa khiến hắn tưởng nhận lầm người.
"Úc Hồi thiếu gia, tiên sinh kêu tôi đưa ngài về tân phòng*." Yến Nam Thanh nhịn không được nhìn thêm hai lần, khi đối diện với cặp con ngươi đen nhánh kia theo bản năng căng chặt bả vai, phảng phất cảm giác được nguy hiểm hơi ngửa ra phía sau.
*: phòng tân hôn.
Tuy rằng rất nhanh đã kịp khống chế cơ thể, nhưng vừa nãy trong chớp mắt tim đập nhanh vẫn khiến hắn kinh ngạc không xác định được.
Mà Úc Hồi chỉ bằng ánh mắt doạ người ngã ngửa gặp phải lần trượt đài đầu tiên trong đời—— vừa mới đứng dậy, thân thể vốn đuối sức lại không thể khống chế mà ngã ngồi trở lại hợp làm một với ghế dựa, cả hai cùng trượt ra phía sau một đoạn.
Yến Nam Thanh giật mình, ánh mắt nghi ngờ.
Thân thể này thật sự quá yếu ớt, cho dù chỉ đứng thẳng thôi cũng là vấn đề, Úc Hồi dứt khoát ngồi luôn trên ghế, hơi hơi nhấc cằm: "Tôi mệt rôì, anh kêu Yến Tông tới bế tôi mang ra đi."
"Trên hợp đồng..."
Yến Nam Thanh vừa nói ra ba chữ đã bị cắt ngang, tiếng nói của thanh niên yếu ớt nhưng giọng điệu lại mạnh mẽ và cứng rắn: "Hay là anh muốn truyền ra ngoài chuyện bởi vì hôn lễ mà mệt mỏi quá độ, phải để người ta đỡ ra ngoài? Không muốn nỗ lực trước đó trở thành uổng phí thì kêu Yến Tông tự mình đến đây."
"Tôi đi hỏi ý tiên sinh." Tuy là Yến Nam Thanh bất mãn, nhưng rõ ràng cũng có lý vài phần, hắn chỉ có thể trầm mặt đáp.
Nhưng mà chưa đợi hắn xoay người, cửa phòng nghĩ đã cùm cụp mở ra, bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa.
Người tới có một đầu tóc ngắn màu xám bạc, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng, giống với người phương tây hơn là phương đông. Chiều cao 1m9 đủ cho hắn nhìn xuống phần lớn mọi người, cho dù là nghe thấy lời nói mạo phạm hắn thì sắc mặt vẫn không có bất kỳ dao động nào như cũ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, người này là như vậy, ngay cả trong hôn lễ cũng chưa từng thả lỏng khoé môi đang mím chặt.
Yến Tông bước vào, thậm chí còn không nhìn Yến Nam Thanh đứng một bên mà chỉ đứng yên trước mặt Úc Hồi, lạnh mắt đối diện với hắn.
Yến Tông trong lời đồn lạnh nhạt vô tình, tàn nhẫn tàn bạo, người khác tránh hắn còn không kịp chứ đừng nói tới đối mặt trực diện thế này.
Úc Hồi đã sống mấy trăm năm, đương nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi chỉ vì đối mặt đơn giản như này, thậm chí hắn còn giàu sự rảnh rối nghiên cứu đôi mắt Yến Tông một chút.
Màu băng lam tuyệt đẹp, giống như hồ nước sâu trên đỉnh núi tuyết hắn từng nhìn thấy.
"Đừng làm chuyện dư thừa." Yến Tông mở miệng, đồng thời khom lưng, động tác không xem như dịu dàng mà bế Úc Hồi lên.
Da thịt chạm nhau, Úc Hồi bị lạnh tới nỗi rên một tiếng: "Anh là khối băng sao?"
Đây hẳn là nhiệt độ cơ thể loài người nên có?
Lời còn chưa dứt đã cảm thấy chân và bả vai mình bị hất lên, hắn bị người ta lật lại, thiếu chút nữa đâm đầu vào ngực Yến Tông luôn.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên đối phương bế công chúa, động tác trúc trắc mà cũng không thoải mái, Úc Hồi cứ dứt khoát ôm lấy bả vai hắn tự mình điều chỉnh vị trí.
"Đừng có lộn xộn." cơ bắp Yến Tông căng chặt, âm thanh lạnh thêm vài phần: "Nhớ kỹ lời đã nói với cậu trước khi kết hôn."
"Vậy anh cũng nhớ cho rõ yêu cầu của tôi lúc đó, phải đảm bảo cố gắng cho tôi sống lâu thêm một khoảng thời gian." Úc Hồi ấn tay lên vai hắn, cả người hơi chệch lên trên một đoạn mới thoải mái xíu: "Tình trạng hôm nay hoàn toàn là vì các anh không tuân thủ ước định, hậu quả tạo ra tất nhiên phải do anh gánh vác."
Yến Tông không nói gì, hắn xoay người nhanh chóng đi ra ngoài, mặt đông lạnh như tảng băng vĩnh cửu.
Quan hệ đôi bên cùng có lợi, Úc Hồi chả thèm quan tâm tâm tình của hắn ra làm sao, thoải mái dễ chịu tựa đầu lên vai hắn.
Đến gần rồi mới phát hiện, trên người Yến Tông có một mùi hương lành lạnh không rõ ràng, hương vị lại có phần quen quen nhưng trong nhất thời lại không nhớ nổi là từng ngửi qua ở đâu.
Ký ức của nguyên chủ không có mùi này, nói cách khác thì mùi hương này hắn từng ngửi qua ở thế giới trước đây.
Úc Hồi còn chưa nghĩ ra, chợt bị đèn flash làm cho loé mắt, theo bản năng chôn đầu vào hõm cổ Yến Tông.
Cánh tay bế hắn đột nhiên tăng mạnh sức lực, Úc Hồi hút một ngụm khí lạnh, thấp giọng mỉa mai: "Anh muốn lấy hiện trường cắt tôi thành ba đoạn diễn thành cảnh ân ái hả?"
Qua một lúc lâu mới nghe giọng Yến Tông như có áp lực gì đó nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Không được lộn xộn."
Đi ra dưới ánh mặt trời, phóng viên bị vệ sĩ đuổi sang hai bên, đèn flash cuối cùng cũng giảm bớt, Úc Hồi nheo mắt lại thích ứng ánh sáng, bỗng dưng lại thấy chỗ cổ của người trước mắt hình như có phản quang.
Ánh sáng rất mỏng, chỉ có ở khoảng cách gần như này mới có thể thấy rõ hình dạng của ánh sáng chợt loé kia —— đó là một loạt vảy ngược.