Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
"Tôi ở nhà nói cái gì, em còn nhớ rõ sao?" Cố Phóng Vi đôi mắt hoa đào không còn ý cười, mà là có chút lãnh đạm. Sau thông báo của hiệu trưởng, các lớp đã giải tán. Nhiều người gần đó đã chú ý đến tranh chấp phía hia người, sôi nổi hóng chuyện.
Lộc Hành Ngâm lặng lẽ nói: "Đừng chạm vào đồ của anh."
"Hiện tại còn thêm thứ nữa, đừng quyết định thay tôi." Cố Phóng Vi lạnh lùng nói.
Hắn tựa hồ có thể lật mặt như lật bánh táng, vừa rồi còn đang niết vành tai cậu chơi, trong nháy mắt có thể vạch ra ranh giới bằng một giọng trầm lạnh lùng. Người như hắn lúc tức giận có chút đáng sợ, bởi vì diện mạo vốn đã đẹp, nhưng khi nâng khóe mắt đỏ hoe lên, mơ hồ lại có một tia ớn lạnh hấp dẫn, cả người tràn ngập khí tức người sống chớ lại gần.
Lộc Hành Ngâm lại nói: "Xin lỗi ạ."
Cố Phóng Vi rõ ràng không phải là người kiên trì, gia giáo và thói quen thiên vị cậu khiến hắn không thể nói lời nặng nề gì với cậu. Hắn liếc nhìn Lộc Hành Ngâm, rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi không đi, em muốn làm gì thì làm. Em trai, anh còn tưởng em biết đúng mực, tự lo cho mình đi, đừng có tay dài như vậy."
Kéo thẻ học trong tay, đồng phục học sinh cũng cởi ra, Cố Phóng Vi đi thẳng về phía cổng trường.
"Má nó, cậu ta thật hung dữ... Tiểu học bá, cậu với hoa khôi có chuyện gì vậy?" Trần Viên Viên cũng ở hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-deu-cho-rang-toi-hoc-ngu/2505098/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.