Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Mạnh Tòng Chu và Cố Phóng Vi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không nói nên lời.
Mạnh Tòng Chu: "Người lớn như vậy, hẳn không bị lạc đâu... Nếu không có chuyện gì khác, tôi nghe trước."
Hắn không phải người như vậy, cũng không nói được nhiều. Cố Phóng Vi và bất kỳ học sinh nào ở trường Trung học số 7 Thanh Mặc thực sự không thể nói chuyện cùng nhau. Hắn không thèm học, nên đương nhiên hắn không thể chơi với đám học sinh giỏi chăm chỉ học tập này, nhưng đồng thời hắn cũng không chơi bời hay giết thời gian.
Cả người hắn tựa hồ là một dị số trong một dòng nước, dòng suối trong vắt có chút đục lãng, chỉ có hắn là một tảng đá nhô ra, lặng yên cứng ngắc, lù lù nằm yên.
Cố Phóng Vi thấy chán, nhưng không mang theo giấy bút, đành khoanh tay dựa lưng vào ghế lắng nghe.
Cô gái bên cạnh đang nhìn hắn, những người xung quanh cũng đang nhìn hắn, Cố Phóng Vi không thèm để ý, hắn chỉ chống cằm chán nản chậm rãi lắng nghe.
Giáo viên nói nhanh, tiến độ gấp rút, Mạnh Tòng Chu đang chép bài bên cạnh, thường chép một trang PPT chưa xong, giáo viên lại chuyển trang tiếp theo, còn chưa kịp tính toán, hiểu rõ, chỉ mỗi chuyện chép lại đã tốn phần lớn thời gian.
Cố Phóng Vi mấp máy môi, muốn nói nhưng lại nuốt xuống. Mạnh Tòng Chu vừa lật trang vừa chép, để ý đến vẻ mặt của hắn: "Cậu đang làm gì vậy?"
Cố Phóng Vi nói, "Cậu chỉ lo chép, làm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-deu-cho-rang-toi-hoc-ngu/2505090/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.