Lộc Hành Ngâm chưa bao giờ nói với ai về xu hướng tính dục của mình. Nói cách khác, trước khi cậu tiếp xúc với internet, thành phố Đông Đồng không dành không gian đặc biệt cho hiện tượng "Đồng tính luyến ái", mọi thứ liên quan đến nó đều được giấu dưới làn nước sâu trong suốt yên tĩnh, cũng không ai thảo luận về nó.
Lộc Hành Ngâm biết có một cặp cụ bà ở hẻm Thanh Thuỷ thành phố Đông Đồng, chưa kết hôn nhưng chăm sóc lẫn nhau, tay trong tay khi đi dạo. Cậu từng nghĩ hai người là chị em, nhưng khi cậu hỏi tên của hai người, thì hai người có có họ khác nhau, chưa kể hai người trông không giống nhau.
Từ nhỏ đến lớn, nhận thức của cậu về phụ nữ nghiêng về tình cảm gia đình với sự tôn trọng hơn, trong số những người bạn cùng trang lứa, chỉ khi đối mặt với con trai, cậu mới có thể trải qua cảm giác rung động xấu hổ chỉ có ở tuổi thiếu niên. Vào ngày phát hiện ra điều này, cậu đã bình tĩnh đón nhận sự thật, giống như một dòng sông đón nhận một cơn mưa.
Thành phố Đông Đồng nhỏ, nó là một cái bánh răng nhỏ vận hành bình yên, không thể chứa thêm những sai lầm, nhưng lại có vẻ khoan dung hơn ở những nơi khác. Không ai truy cứu chuyện của người khác, gặp nhau trên đường, thỉnh thoảng chào hỏi, nói những chuyện vặt vãnh trong xóm, họ chỉ quan tâm thế thôi.
Sau khi vào cấp 2, cậu vào trường nội trú, đăng ký học bán trú, mỗi ngày đi bộ về nhà thêm 20 phút, buổi sáng dậy sớm hơn 20 phút. 40 phút này được cậu dùng để học thuộc lòng ngữ văn và địa lý, sau này cậu đạt điểm tuyệt đối duy nhất trong bài kiểm tra địa lý toàn thành phố.
Sau nữa, cậu học cách sử dụng phòng máy tính của trường để lên mạng, và rồi cậu cũng có chiếc điện thoại di động đầu tiên của mình —— bà Lộc đã tiết kiệm tiền lương hưu của mình để mua nó cho cậu. Lúc đầu cậu không muốn, nhưng sau đó bà Lộc nói: "Người khác đều có, con cầm đi."
Ngay cả khi điện thoại di động được đặt trong lớp, cũng được coi là khá tinh xảo và đắt tiền, lúc 4G chưa trở nên phổ biến, điện thoại di động của cậu được coi là rất thông minh, là loại màn hình cảm ứng, lên bất kỳ diễn đàn nào cũng rất nhanh. Cậu đã tải rất nhiều sách điện tử về học, vì một số tình cờ, cậu lướt qua một số diễn đàn đồng tính, nhưng vào xem cũng không có hứng thú lắm, cũng không gặp được người mình thích nên đành gác lại, yên tâm học tập, mong muốn sau này tìm được một công việc tốt hơn nên đã đưa bà Lộc lên thành phố lớn nhất tỉnh để chữa bệnh.
Vào thời điểm đó, cha mẹ nhà nào trong khu phố vì phát hiện con cái yêu đương mà náo loạn, tất nhiên sẽ lấy Lộc Hành Ngâm làm ví dụ: "Nhìn cháu nhà bà Lộc kìa, rang mà học theo, cao ráo trắng trẻo, vừa học giỏi, mà người ta có thích cô gái nào đâu, người ta không yêu đương mà lo học tập, còn mày?"
Cũng có dì hàng xóm cười nói: "Hành Ngâm không phải vật trong ao, nếu sau này muốn một bước lên trời, làm sao mà ở lại thành phố Đông Đồng kết hôn sinh con. Tôi thấy tìm con gái nhà nào, mắt cao lắm. Đưá con gái nào theo đuổi nó, chắc mặc thi chung Thanh Hoa Bắc Đại với nó đó!"
Những lời này không có ác ý gì, ngược lại là vui mừng chờ mong, người ở thị trấn bọn họ học đại học không nhiều lắm, đại đa số tốt nghiệp trung học thì đi làm thuê, hoặc về quê xa hơn để "hồi sinh kinh tế du lịch", mở con đường trống, bày quán đồ ăn, ngoài ra thì bán màn treo phủ một lớp bụi dày là cách làm ăn truyền thống ở địa phương này.
Lộc Hành Ngâm đã từng nghe những lời này, cũng không có ích gì, chỉ là bà Lộc rất cẩn thận, thỉnh thoảng cậu cũng thầm nghĩ, cha mẹ và người lớn ngày đêm ở chung là hiểu rõ con cái nhất, không có việc gì họ không biết có lẽ bà Lộc biết, nhưng bà chỉ im lặng.
Hoặc là bà Lộc không biết gì, là lòng cậu không yên.
Một chiếc áo len màu đỏ và một chiếc màu trắng, một lớn hơn và một nhỏ hơn, có hoa văn và họa tiết hoàn toàn giống nhau, như thể giữa hắn và cậu có một sợi dây liên kết nào đó. Cậu thích loại liên kết này, giống như mối quan hệ mà cậu có với hắn sau khi bước vào cảu nhà họ Hoắc, nó không đại biểu cho bất cứ điều gì, nhưng nó thực sự tồn tại.
Cố Phóng Vi cầm lấy chiếc áo len màu đỏ, nhìn nó, đôi mắt hoa đào cong lên: "Trông đẹp đấy."
Hắn vẫn mang theo gia giáo đã nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, trực tiếp mở món quà và bày tỏ sự yêu thích, có ánh sao lấp ló dưới hàng mi dài. Loại người này khi còn nhỏ nhất định rất được yêu thích, không giống như những đứa trẻ ngoan ngoãn như Lộc Hành Ngâm, đứa trẻ ngoan nào cũng được như vậy, đều được nhận từ người khác như thế, là do để ý thấy ở đây có một đứa trẻ ngoan như vậy, nên được người ta thích, mà Cố Phóng Vi sinh ra đã ngậm thìa vàng, hắn là một đứa trẻ xinh đẹp, nói chuyện cũng được người ta thích, hắn sinh ra để trở thành tâm điểm của mọi người, mọi thứ điều là số một, không có con đường số hai nào.
Lộc Hành Ngâm vạch trần hắn: "Anh đã thấy ngày hôm qua."
Cố Phóng Vi vẫn cười: "Xem đi xem lại vẫn thấy nó rất đẹp. Hôm qua để ý chiếc áo len này có lẽ quá lớn để em mặc. Thấy em bị sốt, tôi ngại xin em. Tình cờ là tôi cần một chiếc áo len cổ cao hợp với áo gió của tôi vào mùa đông."
Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống và nói nhẹ nhàng: "Ồ."
Cậu lại cầm phấn tiếp tục viết lên bảng đen.
Cậu cho rằng lần này đã xong, nhưng Cố Phóng Vi vẫn chưa rời đi, vẫn ở bên cạnh cậu, bất động nhìn về phía này.
Cậu nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy Cố Phóng Vi đang nhìn lên một công thức mà cậu đã chép.
Đó là một câu trong đề thi đua vật lý tương đối khó, đề bài cong vẹo mấy chục vòng, nhưng không tính là siêu cương, nó được liệt vào đề trọng điểm trong lớp nâng cao, mục đích là khảo sát tư duy.
Vì không chiếm không gian chữ viết trên bảng đen, Lộc Hành Ngâm đã bỏ qua vài bước trước khi kết thúc quá trình.
Cố Phóng Vi đột nhiên nói: "Em làm tắt chỗ này dùng Đệ quy [1] à?"
[1] Đệ quy – recursion: Trong đệ quy, một hàm a có thể: gọi trực tiếp chính hàm a này hoặc gọi một hàm b mà trả về lời gọi tới hàm a ban đầu. Hàm a được gọi là hàm đệ quy. (NNLT)
Lộc Hành Ngâm nhìn lại nói, "Đúng vậy."
Trong kỳ thi khảo sát trung học phổ thông và đại học môn vật lý, nơi có thể sử dụng Đệ quy thì cơ bản là câu cuối.
Cố Phóng Vi nói: "Học ba cái này đúng vô dụng."
Lộc Hành Ngâm không nghe, mà tiếp tục viết: "Em muốn học."
"Thi đua cũng vô dụng." Cố Phóng Vi dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, "Nếu ở Thanh Mặc để thi đua, thôi vậy chuyển trường đi. Trung học số 7 Thanh Mặc không có lớp học thi đua, toàn bộ các trường phổ thông và danh tiếng của tỉnh S không tôn sùng thi đua, chứ đừng nói đến những người hướng dẫn thi đua giỏi, nếu em thiếu những thứ này, vạch xuất phát của em sẽ kém hơn những người khác."
Lộc Hành Ngâm tiếp tục viết, bụi rơi xuống vai cậu, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng: "Em thích."
Cố Phóng Vi không nói nên lời.
Hắn lại một lần nữa cảm thấy một chuyện —— nhóc con Lộc Hành Ngâm này có lúc không ngoan cho lắm, còn siêu không ngoan, lại còn dám cãi lại hắn.
Điều này đã thách thức lòng tự trọng của một người anh như hắn.
Cố Phóng Vi do dự một lúc, sau đó ngước mắt lên nói: "Em làm sai chỗ này rồi."
Lộc Hành Ngâm dừng lại nhìn, sau đó nói: "Em không viết sai, là anh tính sai rồi."
Cố Phóng Vi như không có việc gì nói, "Ồ."
Lộc Hành Ngâm lại liếc nhìn hắn: "Bản thân anh tính 27 cộng 496 còn bằng 513 được nữa mà."
Cố Phóng Vi: "..."
Hắn nói: "Em, lúc đó tôi buồn ngủ tính nhầm!"
"Vậy thì anh cũng sai rồi." Lộc Hành Ngâm chậm rãi nói, "Sai chính là sai. Không phải đề lớn, anh sẽ không được cho điểm từng bước."
Cố Phóng Vi cảm thấy câu này nghe quen quen, như thể đó là những gì Khúc Kiều đã nói khi cô nàng tức giận với hắn.
Cố Phóng Vi: "..."
Hắn im lặng trở lại chỗ ngồi của mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, Lộc Hành Ngâm đang đứng quay lưng về phía hắn trước bảng đen, dáng người anh tuấn tao nhã. Tấm bảng đen của ban 27 mới được thay mới, vừa to vừa bóng loáng, khiến Lộc Hành Ngâm càng thêm nhỏ bé, thêm vì trong lớp nóng nực nên bên trong cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và áo len, gầy đến mức lộ ra cả bả vai và xương bướm. Mặc dù gầy gò lộ cả xương, nhưng cậu tỏ ra rất bướng bỉnh. Cậu có lẽ vẫn còn sốt nên không còn sức lực, cầm viên phấn bằng những đầu ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng như khi viết ghi chú.
"Bỏ đi, đi xuống đi, tôi chép cho em." Cố Phóng Vi đứng lên, vừa lúc Lộc Hành Ngâm sặc phấn, ho khan vài tiếng, thanh âm lại nói: "Giữa trưa theo tôi về nhà đi khám bệnh, đưa em đi tiêm."
"Không." Lộc Hành Ngâm nói.
Cố Phóng Vi hít một hơi: "Anh sẽ giúp em tham gia lớp nâng cao buổi tối, tiết trong lớp cũng nghe cho em. Buổi tối khi em về nhà, anh của em sẽ giảng cho em nghe buổi học hôm nay đã giảng gì. Như vậy được không, tổ tông của anh?"
Lộc Hành Ngâm sụt sịt, "ờ" một tiếng
Sau một lúc, cậu nhận ra rằng nói "ờ" có vẻ không ổn lắm, nên cậu lại nói "ừm" lại, coi như là một sự đồng ý miễn cưỡng.
Thấy cuối cùng cậu cũng chịu gặp bác sĩ để tiêm, Cố Phóng Vi cũng thở phào nhẹ nhõm, tùy ý xoa đầu cậu.
Mọi người ăn xong lần lượt quay lại, bắt đầu chép đề như thường lệ. Người trong lớp đều nhận thấy nét chữ trên bảng khác lạ, nhưng họ cũng không quan tâm lắm.
Chuông vào học vang lên, học sinh trong lớp lần lượt lấy sách vở ra, chuẩn bị chờ lớp trưởng tuyên bố nội dung hôm nay.
Hôm nay là tiết hóa, bọn họ đã hình thành nề nếp bình thường —— trước đây, Hầu Hào mỗi tuần hai tiết đầu tiên sẽ nói hết nội dung bài của tuần này, còn lại giao cho bọn họ làm bài tập, đã thống nhất sẽ nộp trước ngày nghỉ. Tuần sau chấm sửa bài bài và dò đáp án.
Mà tuần này, Hầu Hào thậm chí không có nói trước nội dung tuần này, nhiệm vụ học tập cũng không có giao.
Mọi người đợi một lúc cũng không thấy giáo viên đến, Mạnh Tòng Chu đứng dậy chào hỏi đại biểu hóa học: "Chúng ta đi văn phòng tìm thầy đi, bài tập tuần này thầy cũng không cho bọn mình biết. "
Đại biểu hóa học quay lại nói: "Mọi người im lặng, chúng ta tự học trước."
Lộc Hành Ngâm lật cuốn sách hóa học của mình.
Cậu chưa bao giờ học môn hóa một cách nghiêm túc, cậu cũng không bao giờ làm bài tập về nhà, nên cậu đã bị Hầu Hào đưa vào danh sách đen. Ngay từ tuần trước, Hầu Hào đã có ý định không muốn nhìn thấy cậu trong lớp, theo Trần Viên Viên, "Tuần sau, ổng chắc sẽ đá cậu ra chuồng gà đứng nghe giảng." Cậu không nghe thì không nghe, dùng thời gian đó làm đề và bài tập bổ sung tiếng Anh cơ bản với sinh học.
Không biết vì sao, cậu cảm thấy Cố Phóng Vi đang nhìn mình —— hắn đứng khoanh tay, từ phía sau nhìn về phía trước, giống như đang nhìn thứ gì đó mà cậu nhất thời không hiểu, hay đúng hơn, đó là lần đầu tiên Cố Phóng Vi nghiêm túc nhìn đánh giá những người và những thứ trong lớp này.
Trên thực tế, hắn đã học lớp này hơn một năm mà Cố Phóng Vi vẫn không thể nhớ tên của nhiều người. Hắn nổi loạn lại tuỳ ý, không sợ không ai biết, hắn có thể mua hết coca từ cả căng tin khi đội bóng yêu thích của hắn giành chiến thắng phát cho cả lớp, nhưng hắn không nhất thiết phải nhớ tên của mọi người; Hắn có thể trở thành quý ông giúp nữ sinh trẹo chân về ký túc xá, nhưng ngày hôm sau thì đã quên mất.
Hôm qua, để tìm Lộc Hành Ngâm, hắn buộc phải tham gia lớp học với Mạnh Tòng Chu, thậm chí còn chép bài cho cậu ta, đối với hắn, những người trong lớp này dường như không quá khó để giao tiếp, hay nói cách khác —— giao tiếp không khó như hắn nghĩ.
Mấy phút sau, đại biểu hóa học cùng Mạnh Tòng Chu trở lại: "Thầy không có ở đó."
Hầu Hào không có ở đó, nhưng bọn họ mang bài tập tuần trước đến, mà ngay cả bài tập tuần trước Hầu Hào cũng không sửa, còn nguyên xi phát xuống.
Có rất nhiều nghị tiếng luận trong lớp.
Gần đây, tiến độ hóa học đã đến phần hữu cơ khó ở cấp ba, có khá nhiều tiết thực hành, học sinh ban 27 một lần cũng chưa hoàn thành xong.
Mạnh Tòng Chu lại đi ra ngoài, nói: "Không biết thầy Hầu có việc gì không, tớ đi lớp bên cạnh mượn điện thoại di động ——" còn chưa đi được một bước, liền nghe đến thanh âm lười biếng. giọng nói từ hàng ghế sau: "Dùng của tôi đi. Lớp bên cạnh đã vào học rồi."
Cố Phóng Vi móc góc bàn và dựa lưng vào bàn, kẹp một chiếc điện thoại di động màu đen giữa các đầu ngón tay.
Mạnh Tòng Chu: "..."
Mọi người dò hỏi nhìn qua. Ai cũng biết, Cố Phóng Vi là một mình tách khỏi ban 27, cũng chưa bao giờ lo chuyện bao đồng. Kể từ khi bắt đầu đi học, điều duy nhất hắn can thiệp vào đều liên quan đến Lộc Hành Ngâm.
Một lần là Thẩm Nộ muốn đánh cược với Lộc Hành Ngâm và mọi người, lần khác Lộc Hành Ngâm gần đây bị ốm. Ngoài ra, câu chuyện về nhóm của Đầu Vàng cũng dần được lan truyền và mọi người đều biết: Cố Phóng Vi không dễ chọc, Lộc Hành Ngâm là em trai của hắn, vì nên cũng không thể chọc cậu.
"Nhìn tôi làm gì?" Cố Phóng Vi đẩy điện thoại ra rồi lại liếc nhìn phía trước Lộc Hành Ngâm.
Em trai học sinh giỏi vẫn ngoan ngoãn tự học, dù có phong ba gì không hề bị quấy rầy.
Thấy cậu như vậy, liền muốn quấy rối cậu, Cố Phóng Vi vươn ngón tay ra, đầu ngón tay hơi cong lên, nhẹ búng một cái, nó rơi xuống mái tóc đen của Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm giật mình, đánh rơi cây bút trong tay, ngơ ngác nhìn hắn.
"Làm nhanh lên, có người đang muốn nỗ lực học tập." Cố Phóng Vi khẽ mỉm cười, "Không thể chậm trễ đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]