Phòng học rất sáng sủa rộng lớn, không khí có mùi lá cây phơi nắng, ánh nắng chiếu vào trang giấy làm bài thi không chói mắt mà rất ấm áp, có những hạt bụi trong suốt lơ lửng trong không khí bay tán loạn.
Lộc Hành Ngâm đã làm hết câu này đến câu khác, không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào, thậm chí trong một khoảnh khắc, cậu cũng không nhớ đây là kỳ thi quan trọng quyết định việc cậu có được cử đi học hay không, cậu cũng không nhớ đây cũng là lần cậu tham gia thi đua duy nhất một trong cả cuộc đời học cấp 3 của mình, và cung là cơ hội cuối cùng để thi đua.
Lần cuối cùng cậu cảm thấy như vậy là trong kỳ thi tuyển sinh. Ngày hôm đó, cậu bị sốt cao và bị dị ứng cấp tính khắp người, các đầu ngón tay vốn gầy guộc của cậu sưng tấy đến mức không thể cầm bút. Lúc đó cậu nhìn tờ giấy thi trước mặt, thật ra phòng học đó không có cửa sổ, ánh nắng mà cậu nghĩ thật ra là của bóng đèn sợi đốt chói mắt trên đầu, nó có một thanh dài nằm ngang, khi bật sẽ phát ra tiếng "hum" cực ngắn.
"Học sinh, em không sao chứ?" Giọng nói lại nhỏ dần, hiển nhiên là giám thị sợ xảy ra chuyện, ông ra ngoài gọi điện thoại, giọng nói lộ vẻ lo lắng, "Gọi bác sĩ đón em đó đi, học sinh kiểu này sao không đăng ký vào phòng thi đặc biệt? Những thí sinh khác có thể bị ảnh hưởng".
Cũng có người tới khuyên cậu: "Thân thể quan trọng hơn, cho dù là thi tuyển sinh, sao có thể quan trọng bằng thân thể của chính mình được chứ?"
Ngày hôm đó, trước khi cậu ngất đi, chỉ cố hết sức lực nói một câu: "Đừng nói cho bà em biết, bà ấy vừa mới làm phẫu thuật, sức khỏe không được tốt. Cứ nói là em không đến thi."
"Không phải em thi được song hạng nhất được tiến cử vào trường Trung học Phồn Tinh sao?" Một giám thị biết cậu chạy đến, không khỏi cảm thấy khó hiểu, "Sao em lại đến đây thi thế? Không phải em thông qua quá trình cử học rồi sao?"
Cậu không có sức lực để trả lời, chỉ nghĩ về bà Lộc mãi, nhưng kiên quyết: "Cứ nói em không đến thi đi ạ."
So với đặt hy vọng ngay từ đầu, đã tốt hơn rồi.
Ánh sáng hôm đó hư không trong suốt, rất chói mắt, cậu nhớ rõ từng đề bài, vết mực đen khi dùng bút ký tên vẽ hệ tọa độ, mùi thuốc sát trùng quen thuộc trong bệnh viện.
Nếu nói là không thể kháng cáo, thì đúng hơn là chính cậu lựa chọn để đổi 5 vạn tệ, hay mà ngày cậu thi tuyển sinh sốt cao đến hôn mê, chính là số phận của cậu.
Hai năm sau, trong phòng thi sơ khảo toàn quốc, Lộc Hành Ngâm không hiểu tại sao mình lại nhớ đến kỳ thi đó, những thứ xa vời vợi đó, những ký ức cay đắng bấy lâu đều nhảy ra ngoài, có lẽ vì ánh nắng bên ngoài quá chói chang chăng?
Từ việc phân tích các nguyên tắc cơ bản của hóa học đến các nguyên tố và cấu trúc vô cơ, cậu biết mọi đề bài. Đây là độ khó đề thi vòng loại quốc gia cậu đã từng tiếp xúc, tuy không thể đảm bảo cậu sẽ làm bài cực tốt nhưng ít nhất cũng nằm trong phạm vi dự đoán tâm lý.
Trong phòng thi của cậu không có nhiều thí sinh, hầu hết là do bị ép vào, hoặc thỉnh thoảng một vài học sinh của trường khác đến "thử vận may".
Một nữ sinh cách Lộc Hành Ngâm cách đó không xa thì thầm khi đề thi vừa được phát ra: "Toang rồi, cứ nghĩ vào khoanh lụi vài câu là ổn rồi, mà cái đề này có câu trắc nghiệm nào đâu..."
Thời gian thi trôi qua một nửa, hai phần ba người đã chọn ngừng làm. Lộc Hành Ngâm thấy hầu hết những học sinh vẫn đang làm như cạu đều đến từ những trường ở trung tâm thành phố S, có thể nhận ra nhau bằng cách nhìn vào đồng phục học sinh của mình.
Chỉ mỗi Ưng Tài, Trung học số 5, và Thanh Mặc bọn họ, còn có một vài trường Trung học không có số nào.
Hết giờ thi, Lộc Hành Ngâm bước ra khỏi phòng thi, cảm thấy nhẹ cả người hẳn.
Cậu mở điện thoại lên, muốn liên lạc với bạn bè, lại nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ từ Chu Đôn trên điện thoại, sau đó là một tin nhắn.
Cậu nhanh chóng mở ra xem, tổng cộng có hai cái, một cái được gửi từ ba giờ trước, [Hiệu trưởng Đại học Garyton]: " Hôm nay em thi phải không? Anh bận quá bén quên mất."
Lại có một tin nhắn vừa nãy: "Thi xong chưa? Chuẩn bị cử đi học à?"
Chu Đôn gần đây trở nên rất bận rộn. Anh đã liên hệ với Thẩm Thanh Vân, sau khi hai người họ kết hợp lại, một bên xuất tiền và quan hệ trong giới thi đại học, tập hợp giáo viên, bên kia thì cung cấp thông tin thi đau và tư vấn thi đua. Hai bên đã mở một cái tổ chức giáo dục tên "Thanh Vân" đang vội vã chuẩn bị vào giai đoạn làm việc.
Lộc Hành Ngâm cũng không làm phiền bọn họ.
Chuẩn bị cử đi học à?
Lộc Hành Ngâm có thể cảm nhận được sự kỳ vọng, ghen tị được gửi gắm trong câu nói này.
Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc, cũng không biết nên trả lời anh như thế nào, khung đang nhập tạm dừng một chút, mới kịp gửi một tin nhắn: "Thi xong rồi, không biết kết quả thế nào, đã cố gắng hết sức."
Thẩm Kha là người gần phòng thi của cậu nhất, nên đến tìm cậu trước. Tiếp theo là Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện. Một mình Cố Phóng Vi cách xa phòng thi nhất, khi hai người gặp nhau, Cố Phóng Vi chạy dưới cái nắng như thiêu như đốt, mái tóc đen bết đầy mồ hôi, hắn cười hỏi họ: "Thi thế nào?"
Bọn họ trên đường đã nhận được dáp án chính xác, đáp án cảu Lộc Hành Ngâm —— kể từ tháng tư năm nay, cậu gần như không bao giờ làm sai các câu hỏi vô cơ. Sau đó, dò chữa sai cho nhau trong đội, phần này đều được giao cho cậu.
Ngoại trừ Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi, những người khác đều áp dụng mô hình 1+1+1, chỉ làm ba phần trong đề. Điểm ước tính của Thẩm Kha là 63, điểm của Hoàng Phi Kiện là 57. Có hai hoặc ba người khác trong lớp Ánh dương đã báo điểm trên 40 điểm.
Dịch Thanh Dương hơi ngoài dự đoán của họ, chỉ khoảng 48.
Dịch Thanh Dương là người duy nhất trong số họ có nền tảng vững chắc nhưng không lựa chọn nghỉ học vào tháng năm. Thời gian được phân bổ cho cuộc thi ít hơn rất nhiều, lúc này, cậu ta cũng không rất ngạc nhiên với số điểm của mình lắm: "Tôi chỉ mới làm sơ phần vô cơ với hữu cơ, hôm nay phần vô cơ khó hơn, mất nhiều thời gian hơn nên không làm các câu sau."
"Tất cả đều ổn. Cũng nằm trong giới hạn bình thường, điểm cử đi học năm nay nhiều nhất là 45. Nếu may mắn thì được giải ba tỉnh, các em cũng có thể xem có thỏa thuận giảm điểm hoặc xin nhập học, vòng loại tỉnh không có thi thực hành, lúc đó nếu có em nào đoạt giải nhất muốn xem xét vào tỉnh đội tuyển, tuyển chọn vào đội tuyển tỉnh có độ khó cũng giống như vậy Vòng loại toàn quốc, các em chuẩn bị cũng không cần quá gấp gáp, hiện tại thời gian áp lực nhất đã qua, các em có thể thả lỏng một chút."
Trần Xung mời bọn họ dùng bữa, cũng coi như là kết thúc một giai đoạn thành công.
Bây giờ đã là cuối tháng tám, kỳ nghỉ hè kết thúc, còn mấy ngày nữa sẽ khai giảng, những đứa trẻ này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Món cá nướng đang xèo xèo trên miếng giấy bạc trước bàn, Trần Xung nhấp một ngụm bia, nâng ly hỏi Lộc Hành Ngâm —— cậu ước tính điểm cao nhất.
"Thực sự không muốn xem xét tham gia đội tuyển tỉnh sao?"
Lộc Hành Ngâm liếc nhìn Cố Phóng Vi, nhỏ giọng nói: "Không xét qua, em chỉ muốn được cử đi học."
"Thẩm Kha, còn em thì sao?"
Thẩm Kha nói, "Em muốn, nhưng không biết đủ điểm hay không nữa. Giờ em cầu đứng hạng ổn thôi."
"Khà khà, cũng đúng. Mấy em nói tiếp đi, coi đây là kỷ niệm lần đầu tiên thầy dẫn thi đua sinh tỉnh S đi." Trần Xung trông có vẻ u ám, hay nói đúng hơn là phờ phạc, có lẽ ông đã bôn ba nhiều ngày, hoặc có thể là do hôm nay nhiệt độ quá cao nên trông ông có chút buồn bực.
Trước đây tất cả học sinh do chính tay ông dạy dỗ đều là tuyển thủ Olympic quốc gia, hiện tại ông đã đến trường Trung học số 7 Thanh Mặc, hai học sinh mà ông kỳ vọng nhất có thể sẽ dừng bước ở vòng loại toàn quốc. Vinh quang trong quá khứ đã là dĩ vãng, giờ ông dẫn dắt đám nhỏ Thanh Mặc, ăn cá nướng uống cola trong quán ăn ven đường.
Có lẽ cũng không tệ lắm.
*
Cùng lúc đó, vòng loại CNAO (Olympic Thiên văn học dành cho học sinh THPT toàn quốc) tỉnh B đang diễn ra, mọi người trên đài quan sát đều hồi hộp chờ đợi đêm xuống. Không khí náo nức vui mừng âm thầm lan tỏa, mọi người đều vui vẻ, ai cũng mang nét cười trong mắt.
Thiên văn học không giống với các môn thi khác, nó không được tính vào điều kiện ưu đãi của học sinh Trung học phổ thông. Ưu đãi duy nhất có thể chỉ hữu ích ở một số trường đại học có khoa thiên văn học —— mà thiên văn học đã trở thành một môn đốt tiền trong nhận thức tất cả mọi người. Về cơ bản, các học sinh có thời gian tham gia Olympic Thiên văn học quốc tế (IAO) hay Cuộc thi Thiên văn học châu Á - Thái Bình Dương (APAO) một là do hứng thú, hai là vì hứng thú nhưng đã có một tương lai tươi sáng.
Trong chuyến đi này, Hoắc Tư Đốc đi cùng với con gái út của nhà họ Diệp, cô nhóc là em ruột của Diệp Phinh Đình, tên là Diệp Quá Lư, lúc đó hai cô nàng đã gặp nhau trong quá trình huấn luyện ở nước A. Hoắc Giang đặc biệt yêu cầu cô nàng tiếp cận mượn sức cô nhóc, nên mối quan hệ giữa hai chị em này rất tốt, bởi vì nhà họ Diệp và nhà họ Cố cũng khá thân nhau.
Diệp Quá Lư bản chất lạnh lùng không thích nói chuyện, chưa bao giờ tỏ ra thái độ đặc biệt khi cô nàng tiếp cận mình, cô nhóc không thích, nhưng cũng không ghét, miễn cương xem bạn cùng đường.
Cuộc thi thiên văn học trong nước giống như một cuộc du lịch hay giao lưu, Diệp Quá Lư và vài thiếu niên cô nhóc mới gặp xung quanh nói chuyện cười nói vui vẻ, chỉ có Hoắc Tư Đốc là trốn trong một góc, cúi đầu đọc sách.
"Trong số 110 thiên thể Messier, hơn một nửa là các cụm sao..." Gió đêm rất lạnh, môi cô nàng tím tái vì lạnh, đầu ngón tay run rẩy.
Tất cả những điều này khiến cô nàng nhớ lại đêm tuyết rơi ở nước A.
Hoắc Giang tức giận mắng cô nàng: "Vô dụng! Đưa mày đến đây để gặp mấy thằng con trai, sao mày lại ra vẻ tiểu thư như vậy? Mày cho rằng mình là đại tiểu thư thật sao? Con trai ruột của tao ở trong nước đấy, cho mày đến đây là cho mày cơ hội! Mày thi thua nó thì gia sản thuộc về nó, sau này mày sống thế nào?"
"Đừng nhìn ba nữa, em của con cũng không làm được cái gì, cuối học kỳ trước nó đã bị loại rồi, đúng là thứ phế vật vô dụng. Ba làm việc này là vì thừa kế sao? Ba làm cũng vì lợi ích của hai em con thôi! Ba nuôi lớn hai đứa hơn mười mấy năm rồi!"
...
Sau nỗ lực chăm chỉ không thấy ánh mặt trời, đến mức nhiều lần sụp đổ, tất cả những gì còn lại là chết lặng.
Nàng nhìn lên bầu trời đầy sao, những người khác nhìn thấy tinh vân xinh đẹp vì quan sát được một ngôi sao khác thường mà hoan hô vui vẻ, nhưng nàng thì cảm thấy mọi thứ trước mắt mình đều được dệt thành một tấm lưới, bao phủ lấy đầu nàng bằng sự sáng chói rực rỡ, khiến nàng suýt nữa nghẹt thở.
"Bút chỉ sao của ai lấy ra hộ cái! Ảnh hưởng đến tầm quan sát của tôi!" Một nam sinh bên cạnh bất mãn lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp đang dựa vào góc tường, cả người tái nhợt đến đáng sợ.
"Cậu sao vậy?" Nam sinh thắc mắc, "Có phải cậu không thoải mái không?"
"Tôi..." Hoắc Tư Đốc lẩm bẩm, "Tôi sợ..."
Giọng nói lạnh lùng của luật sư vẫn còn văng vẳng trong tâm trí nàng, "Tiểu thư sắp tham gia thi đua, cho đến nay, vì cô luôn được huấn luyện ở nước A, nên trong các kỳ thi sẽ cộng điểm chậm hơn một chút, nhưng ý của tiên sinh là, điểm thi đua có thể đến hàng trăm. Giải nhất vòng loại, thì được hơn mấy trăm điểm. "
Nhưng Hoắc Tư Phong thì sao?
Nàng về nhà nhìn thấy cậu đang học bài, điểm số của cậu đều cao hơn nàng, huống chi nàng phát hiện trong ngăn kéo của cậu có rất nhiều sách chuyên ngành đại học.
Cố Phóng Vi trước kia từng nghiên cứu thi đua, Hoắc Tư Phong và Cố Phóng Vi than như vậy, cậu ta cũng sẽ tham gia cuộc thi chứ? Hoắc Tư Phong có biết tin này chưa?
Diệp Yến đồng ý đến nước A cùng nàng, nhưng bay đến thành phố S ngày càng nhiều, chẳng lẽ cô không muốn đứa con gái là nàng nữa sao?
...
"Tôi sợ." Hoắc Tư Đốc vẫn run rẩy, sống lưng cứng đờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]