Lộc Hành Ngâm không ăn sáng, cậu đem thời gian đấy đổi thành thời gian của Khang Cần, có thêm một cơ hội khác để làm thí nghiệm, hơn nữa lần này có đủ cả thời gian và không gian, cậu còn tám tiếng làm thí nghiệm.
Cửa sổ phòng thí nghiệm hướng đông, rèm cửa mỏng manh, không cách nào che khuất ánh mặt trời, ánh mặt trời phương đông thiêu đốt tràn ngập toàn bộ phòng thí nghiệm, làm hai má người ta đau rát.
Một số thành viên của đội tuyển tỉnh trong phòng thí nghiệm đã bàn bạc tính dán giấy lên cửa sổ của phòng thí nghiệm, để không ảnh hưởng đến nhiệt độ của thí nghiệm. Sau khi dán, phòng thí nghiệm chìm trong bóng tối, nhưng sức nóng của nồi nấu kim loại lại tăng lên, mồ hôi không ngừng túa ra, lại bị khăn giấy lau sạch.
Vào sáng sớm, số lượng người trong phòng thí nghiệm tăng lên, Cố Phóng Vi không còn lý do gì để ăn vạ ở lại đây nữa. Thức ăn đã nấu chín không thể mang vào phòng thí nghiệm, vì thế Cố Phóng Vi đã ra ngoài mua đồ uống có đá và bánh quy, sau khi quay lại đặt chúng lên bàn Lộc Hành Ngâm.
Hắn muốn nói thêm vài câu với Lộc Hành Ngâm, nhưng khi nhìn thấy Lộc Hành Ngâm đang nghiêng đầu đọc cẩn thận, mái tóc đen ướt sũng bết vào trán, hắn muốn nói gì đó nhưng cũng ngậm miệng lại, chỉ cần đặt đồ nhẹ nhàng vào cặp của Lộc Hành Ngâm.
"Anh đi trước nha." Giọng nói không nghe rõ.
Nắng gắt thu cuối những ngày này, đã liên tục ngâm mình trong phòng thí nghiệm kể từ ngày hôm qua. Phòng thí nghiệm tối tăm u ám giống như một cái lò hơi nước, rất nhiều người ra vào, phần lớn đều không chịu nổi môi trường này.
Đội Q tỉnh mạnh nhất, tổng cộng có 15 thành viên, cả 15 người đều vào phòng thí nghiệm lúc tám giờ.
Trình Khác chú ý đến Lộc Hành Ngâm trong góc, thuận miệng hỏi nam sinh bên cạnh: "Thần Sữa, có bao nhiêu người trong phòng thí nghiệm thức cả đêm thế?"
Nam sinh Đất đỏ cao nguyên có mặt hình chữ điền đi cùng quay đầu lại nhún vai: "Bọn họ đều là đến từ mấy tỉnh yếu, bình thường có lẽ không có nhiều cơ hội tiếp xúc với thí nghiệm, tôi đi làm chuyện khác."
Giọng vừa phải cũng không né tránh lời nói của người khác nói ra lời này, các học sinh ở hàng sau lập tức đưa mắt không hài lòng. Trình Khác không thể nhịn được cười, nam sinh Đất đỏ cao nguyên nhìn cậu ta không hiểu nỗi.
"9 giờ rưỡi có tiết, cậu có đi không?" Trình Khác hỏi. Cùng lúc đó, một số người từ phía sau lần lượt đi vào, tuy không cùng đội tuyển tỉnh nhưng rõ ràng là quen biết nhau.
Trình Khác lắc đầu mỉm cười: "Học sao không, không được trốn nha."
"Thần Sữa" lại nhún vai: "Không phải chỉ giảng đại cương vô cơ thôi à, có gì hay đâu? Rảnh rỗi thì đi làm thí nghiệm đi."
"Học sao không." Trình Khác cười lắc đầu, nhưng là kiên trì câu nói này.
Họ không cùng tỉnh, nhưng có lẽ vì mối quan hệ ở Đảo Háo Học, hoặc chênh lệch điểm số của bản thân nên trong vòng thi đua cũng rất rõ ràng, những học sinh có số điểm 85-100 trong cuộc thi sơ khảo lập thành một phái, sự khác biệt này không đến từ sự tự nguyện của học sinh, mà từ chính khoảng cách —— những người kém hơn phân khúc này vẫn đang làm đề cơ bản, mà thứ bọn họ nói đến đã khác với những người kia.
Ánh sáng và bóng tối chiếu trên bàn xoay chuyển không chút dấu vết, đồng hồ bấm giờ trên bàn đang gõ từng giây một, nhóm học sinh buổi sáng cũng rời đi đến lớp học. Trình Khác cố ý đến hỏi cậu: "Đi học chung không?"
Lộc Hành Ngâm lắc đầu.
Những người khác đã đi rồi.
Không ai dám cúp tiết, phòng thí nghiệm đột nhiên trở nên yên tĩnh, từ ồn ào ngột ngạt trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt.
Quần áo trên người Lộc Hành Ngâm đã ướt sũng, cánh tay với lưng của cậu đều dính axit do đứng và cúi đầu trong một thời gian dài. Cậu đang xác minh từng bước quy trình thí nghiệm để đảm bảo rằng mọi thứ đều hoàn toàn phù hợp với đáp án tiêu chuẩn, nhưng kết quả là một sự khác biệt rất lớn.
Cậu luôn nghĩ về thứ này, khoảng cách giữa cậu và hiệu suất lý thuyết, khoảng cách giữa cậu và những người khác.
Cậu thở dài, lại rửa sạch dụng cụ sang một bên rồi đặt trở lại chỗ cũ, lúc này cậu mới phát hiện đồ uống và bánh quy trên bàn. Đồ uống vẫn còn hơi lạnh, sờ vào có cảm giác sảng khoái dễ chịu.
Lộc Hành Ngâm cắm ống hút nhấp một ngụm, trong thức uống này có những lát bạc hà cực mỏng, khi bị ống hút chọc vào sẽ vỡ thành những hạt tuyết lơ lửng tự do.
Lộc Hành Ngâm nhìn chằm chằm vào những hạt tuyết lắc lư từ từ rơi xuống, đột nhiên đứng dậy.
Cậu liếc nhìn bàn thí nghiệm của mình ——có rất nhiều loại thuốc thử hóa học dự phòng, và thứ cậu sử dụng nhiều nhất hiện nay là natri cacbonat khan, được dùng để điều chế kiềm yếu. Cậu tìm kiếm, nhưng không tìm thấy cái lọ mình muốn, rồi nhìn sang một bên.
Phía trước Thần Sữa nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn cậu: "Cậu đang tìm cái gì?"
"Kali cacbonat." Lộc Hành Ngâm nói.
Thần Sữa nhìn vào bàn của mình: "Tôi có này, cậu đang làm Thí nghiệm quyết định quốc gia năm 1999 à."
Lộc Hành Ngâm giật mình.
Đối phương vừa nghe liền biết cậu đang làm thí nghiệm gì, cậu thăm dò hỏi: "Trong bài giảng giáo viên nói là natri cacbonat, nhưng hiệu suất không cao, tôi muốn thử chuyển sang kali cacbonat, có lẽ để cung cấp môi trường kiềm mạnh hơn."
"À, vậy thì cậu không cần thử, ngủ tiếp đi, thí nghiệm này cần kali cacbonat, nhưng không nhiều người biết trong sách giáo khoa với đáp án tiêu chuẩn có nói là cần natri cacbonat, bởi vì quá trình phản ứng dễ kiểm soát. Huấn luyện viên tỉnh không biết, huấn luyện viên tỉnh mạnh cũng không đi nói lung tung, học sinh bình thường không biết nên dùng kali nitrat thay thế. Thí nghiệm thế này có nhiều hố lắm." Thần Sữa đột nhiên quan tâm đến cậu, "Cậu tỉnh nào vậy?"
"Tỉnh S." Lộc Hành Ngâm nói.
"Ồ, tỉnh yếu xếp hạng thứ tư từ dưới lên... Tôi đến từ tỉnh Z, tỉnh xếp hạng thứ nhất từ dưới lên." Thần Sữa tự giới thiệu mình một cách khiêm tốn, với giọng điệu tự tin và mạnh mẽ.
Cậu ta nhìn Lộc Hành Ngâm, đột nhiên hỏi: "Cậu có trong Đảo Hoá Học không?"
Lộc Hành Ngâm sửng sốt, "Có."
"Có, nhưng không thường xuyên xuất hiện, phải không?" Thần Sữa nhanh chóng lướt trong nhóm, "Cậu là ai? Tôi sẽ thêm cậu vào một nhóm mới, nhóm này do tôi và chủ nhóm là Trình Khác cùng nhau thành lập, tên nó được gọi là 'Kế hoạch Đại Đồng Thi đua Hóa học', gọi tắt là Nhóm Micrô." [1]
[1] Từ sự kiện một nhóm học sinh cấp 3 ở TQ "giật micro" vì ông nhà giáo nói "Mục đích việc học là ra nước ngoài rồi kết hôn với phụ nữ nước ngoài, và mục đích cuối cùng là học để giao phối" =))
"'Dự án Đại Đồng Thi đua Hóa học?" Lộc Hành Ngâm hỏi.
"Tỉnh cậu có học một thiên Lễ Vận Đại Đồng chưa?" Thần Sữa lắc đầu ngâm một đoạn, "Ở thời đại đạo thực hành thì thiên hạ là của chung, người ta chọn kẻ hiền năng, giảng điều xác thực, thực hiện trên thuận dưới hòa. Cho nên, người ta không chỉ thương kính riêng cha mẹ mình, không riêng yêu con mình. Kẻ già được nuôi dưỡng trọn đời, người trẻ được sử dụng, trẻ con được săn sóc đến trưởng thành, thương người cô đơn mất vợ, thương kẻ lẻ bóng góa chồng, thương người tàn phế tật nguyền đều được nuôi dưỡng; người nam có công việc, người nữ lập gia đình, ghét phí phạm của cải vứt bỏ ra đất, chẳng cần cất giữ cho mình; ghét không ra sức vì người, không ắt vì mình. vì thế: mưu mô chấm dứt không chỗ hưng khởi, trộm cướp và giặc loạn không còn nơi hành động. Thế nên cửa ngõ không cần đóng, đó là thời đại đồng."
Cách cậu ta run đùi đắc ý cuốn sách đấy có chút buồn cười, nhưng Lộc Hành Ngâm mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
"Kế hoạch Đại Đồng Thi đua Hoá Học là để tạo ra một nền tảng. Mục đích là để vượt qua những hạn chế về địa lý và tài nguyên giáo dục của các học sinh thi đua cả nước. Cậu thấy đấy, tỉnh tôi yếu, tỉnh cậu yếu. Thực nghiệm của chúng ta kém vì không phải vì những người khác thông minh hơn chúng ta, mà bởi vì chúng ta không có bất kỳ tài nguyên thực nghiệm nào." Đôi mắt của Thần Sữa sáng ngời, "Tôi biết huấn luyện viên thi đua tỉnh S của cậu, Trần Xung, ông rất giỏi lý thuyết, nhưng ông ấy không phụ trách của thí nghiệm. Cậu có muốn gia nhập cùng bọn tôi không? Cậu có thể nghĩ đến việc thay đổi thành Kali Nitrat, nghĩa là cậu rất thông minh. Trong hai ngày qua, tôi đã thấy nhiều đợt người đến thực hiện thí nghiệm này, kết quả thu được đều dưới 1 gam."
Lộc Hành Ngâm nhìn xuống để tìm phần kế hoạch micro, nhấp vào.
Có hai người quản lý, một người là [Thận Độc] và người kia là [Tám bịch sữa bò nguyên chất].
"Chúng tôi là Chemistry Great Harmony program, viết tắt là CGHP."
"Chúng tôi có một dự án, một dự án thử nghiệm, một dự án thử nghiệm về mô hình thi đua hóa học, một dự án sử dụng Internet làm phương tiện để trao đổi và thảo luận về kiến thức hóa học và đạt được tiến bộ chung. Chúng tôi tin rằng có hai yếu tố để trở thành một tuyển thủ xuất sắc trong thi đua hóa học —— con người và thông tin, nhưng thi đua hóa học chọn người chứ không phải thông tin. Thông qua giao lưu, học sinh từ các trường không thi đua cũng có thể nhận được thông tin, sau đó vượt qua các rào cản của các yếu tố phi cá nhân, đạt được tiến bộ chung và càng nhiều hơn nữa—— những người thực sự có tinh thần và thực lực thực hiện ước mơ Đua Hoá của chính họ."
"Chúng tôi hoan nghênh các thi đua sinh từ khắp cả nước, và chúng tôi có thể hứa hai điều: thứ nhất, cấm nước hoàn toàn, tập trung vào học tập và giao lưu, thứ hai, phát huy đầy đủ các khía cạnh tích cực của internet dưới tiền đề bảo vệ quyền và lợi ích của mọi người trong thi đua, và tránh sự xuất hiện nỗi sỉ nhục của CCHO như năm ngoái."
Lộc Hành Ngâm thường lướt dạo Đảo Hóa Học, biết lưu lượng truy cập của đảo hóa học, có nhiều nhất ba bốn mươi bình luận cho một bài đăng, hầu hết những người thi đua đều im lặng và khiêm tốn, nhưng cậu thấy trong diễn đàn mới nổi này, chỉ trong một tháng, đã có hơn hàng ngàn bình luận.
Vô số thi đua bước ra để lại lời nhắn: "Xin tham gia!"
Trong hàng nghìn tin trả lời, đều có tự giới thiệu cùng mục tiêu động lực.
Biệt danh của lầu 3 [Cá con yên tĩnh]: "Xin tham gia! Cúi chào Thần Sữa và Khác thần! Các tuyển thủ tỉnh yếu ở đây, thành tích tốt nhất trường chỉ là huy chương đồng quốc gia. Tôi đã tốt nghiệp mà không thể tìm thấy ai dạy kèm. Gia đình ủng hộ tôi học thi đua, cũng gặp gỡ nhiều đồng bọn, năm ngoái lớp 11 xếp thứ 41 tỉnh. Tôi không hoàn toàn từ bỏ ý định thi đại học, chỉ muốn liều thử một lần vì thực sự rất yêu hóa học! Mối quan tâm lớn nhất hiện nay là thực nghiệm. "
Lầu 4 [biubiuxia]: "Dội tuyển tỉnh H đến báo danh!!! Điên cuồng sùng bái Thần Sữa!!! Ngài là huyền thoại tỉnh tui!!! Toàn tỉnh không có huấn luyện viên thi đua, giáo viên hóa học còn không thể giải thích ba môn tự chọn, nhưng tôi thực sự thích hóa học! Tôi hy vọng có thể đạt 98,5 điểm trong bài kiểm tra lý thuyết trong khối như Thần Sữa! Ahhhhhh!!!"
Lầu 5 [Muốn ăn mực xiên nướng]: "Học sinh lớp 11 tỉnh Q đến báo danh!!! Đã làm xong đề Fukuyama và đang xem đại cương ART And Greenwood bản viết tay năm lần với tổng quát hóa bốn lần, năm lớp 11 đạt 77 điểm xếp hạng 100 trong tỉnh, lại gặp phải cải cách, cha mẹ và thầy cô không ủng hộ tôi tiếp tục. Trước đó tôi rất đau đớn, nhưng tôi quyết định tiếp tục! Vạn lạy mấy sư huynh đội tuyển tỉnh!!!"
...
Rất nhiều bài đăng, như bông tuyết bay tán loạn rơi vào mắt, vô số giấc mơ, sự kỳ vọng tình yêu tha thiết đằng sau vô số mạng lưới internet, khiến Lộc Hành Ngâm bị sốc một hồi.
Như nước đọng chảy xuống, suối trong đổ vào.
Lộc Hành Ngâm chợt nhận ra điều gì đó.
Cậu có thích hóa học không?
Cậu không biết loại yêu thích này bắt đầu từ khi nào, cậu yêu và thích mọi thứ cho phép cậu hiểu rõ thế giới này, từ vật lý đến hóa học rồi đến toán học —— vốc một nắm thanh hao hoa vàng [2] trên một chiếc xe tải vận chuyển thuốc bẩn thỉu. Ở thế giới xa xôi bên kia, một nhà khoa học nữ xuất sắc được nhận giải Nobel về Thanh Hao Tố Artemisinin, Một ngày mưa, cậu múc một bát nước bùn bẩn trộn với mực, tưởng mình Tập làm người xấu [3]. Ở dải ngân hà tại thành phố Đông Đồng không bị ô nhiễm công nghiệp bao phủ, cậu có thể ảo tưởng mình đang trốn thoát khỏi Trái đất với vận tốc thoát hiểm [4].
[2] Artemisia annua chống sốt rét, virus,...
[3] Breaking Bad là một bộ phim truyền hình dài tập của Mỹ kể về Một giáo viên dạy hóa ở trường trung học mắc bệnh ung thư bắt tay với một cựu học sinh để bảo vệ tương lai của gia đình bằng cách sản xuất và bán ma túy đá.
[4] Vận tốc mà một vật thể phải được phóng từ bề mặt của một hành tinh để nó đi đến vô tận, không bao giờ quay trở lại, được gọi là Vận tốc thoát hiểm. Vận tốc thoát ra có được từ điều kiện là ở vô cực cơ năng của vật được phóng bằng không.
Đó cũng là tất cả những gì cậu từng mơ ước.
Trước bà Lộc, trước bệnh tật, trước đói nghèo.
*
Lộc Hành Ngâm ở trong phòng thí nghiệm đến mười hai giờ trưa, ở căng tin mua một thùng mì gói, mang về ký túc xá, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu dài.
Thí nghiệm này đã thành công, hiệu suất đạt 99%.
Nút cổ chai đeo bám cậu đã lâu dường như đã nhẹ nhàng bị phá vỡ vào buổi sáng bình thường này, nhẹ nhàng vặn mở —— có lẽ nó không bị phá vỡ mà được đánh thức. Tư duy giải đề bằng ba cách lâu nay của cậu có thể không phù hợp với bộ môn hóa học, hay nói cách khác là không phù hợp với các thi đua hóa học.
Thói quen cùng thiên phú có thể để cậu đạt tới 80 điểm, nhưng lại không cách nào đột phá.
Đây là một môn yêu cần cần được khám phá, một môn học đầy ẩn số và thú vị, cậu không còn có thể tìm ra lời giải từ cái đã biết, bởi vì tất cả quá khứ và hiện tại đều sinh ra từ cái chưa biết.
Có lọ kali nitrat rỗng trên phòng thí nghiệm, thế là cậu có thể nghĩ đến việc có thể sử dụng kali nitrat thay cho phản ứng, nhưng có cái trùng hợp tiếp sao? Vậy khi cậu không nhìn thấy cái lọ rỗng trong tầm mắt thì sao?
Cậu nằm mơ đứt quãng.
Cửa ký túc xá bị đẩy ra, mấy đồng đội đi vào xem, thấy Lộc Hành Ngâm đang nằm trên giường nên nhẹ tay bật điều hòa cho cậu.
Ở phía bên kia, phòng thí nghiệm hóa học.
"Bạn học nhỏ, còn chưa đi sao? Đã đến giờ cơm rồi." Buổi tối có bài kiểm tra, mọi người về ôn bài, phòng thí nghiệm hóa học im ắng lạ thường
Ông chú quét dọn gõ cửa thì thấy một thiếu niên cao ráo đẹp trai bên trong.
Cố Phóng Vi cầm ống hút [5], trên trán có chút mồ hôi, cúi người kiểm tra pipet: "Lát nữa đi thôi, nơi này có ổ muỗi.
[5] Pipet - Nó là một ống thuỷ tinh dài, mỏng với phần mở rộng ở giữa. Đầu dưới của nó có hình mỏ chim và một vạch đánh dấu được khắc ở cổ của đầu trên, dùng để hút chính xác một thể tích dung dịch nhất định.
"Ổ muỗi?" Người quét dọn rất khó hiểu.
"Cửa ra vào và cửa sổ đều bị bịt kín, muỗi chích nhiều người như vậy, nơi này hẳn là có ổ — cháu nhìn thấy." Cố Phóng Vi nhìn liền thấy trong ống nước tù đọng, "Đường ống này không chứa thuốc thử hóa học, cháu sẽ bịt kín nó bằng lưới amiăng để nối với nước sạch."
Hắn ngồi xổm xuống mâm mê, mồ hôi nhễ nhại vì nóng, lăn vào trong mắt gây ra cảm giác đau nhói.
Ông chú kinh ngạc: "Cháu nhỏ mà cũng rất cẩn thận nha, tòa nhà này rất nhiều muỗi, con có thể tự mình sửa chữa."
"Không sao ạ, chỉ là người cháu thích thích làm thí nghiệm, cháu thấy em ấy bị chích hoài." Cố Phóng Vi thầm nghĩ, làn da trắng nõn với da thịt mềm mại của Lộc Hành Ngâm, khó trách muỗi nó thích, nhất định rất ngon mới cắn, không thể đổ mọi tội lỗi cho đám muỗi này.
Chỉ tiếc là hắn chưa kịp cắn thử thì Lộc Hành Ngâm đã chia tay với hắn luôn rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]