*Tên chương được trích từ bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu
Sau vài tháng, Lộc Hành Ngâm nhìn thấy khuôn mặt của Cố Thanh Phong một lần nữa.
Trong điện thoại video, ông cụ biểu lộ phức tạp cùng đau lòng: " Hành Ngâm, con thử nghĩ xem, con vừa mới cầm được thoả thuận cử đi học Đại học Thanh Hoa, mùa hè năm nay con chỉ mới mười tám tuổi —— khối u máu não của con ở vị trí rất lệch. Ca phẫu thuật rất nguy hiểm, cho nên nhất định phải suy nghĩ thật rõ ràng. Bác sĩ nói như thế nào, chỉ cần con chăm sóc tốt, xác suất cả đời không bị vỡ phát bệnh——"
"Nhưng giây tiếp theo có thể phát bệnh ngay." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói, ông cụ bên kia cũng dừng lại.
Cậu đang ngồi trước chiếc bàn tròn uống cà phê trong khách sạn, chiếc điện thoại được đặt trên giá đỡ, bên cạnh là ly trà sữa mà Cố Phóng Vi mua cho cậu.
Cố Phóng Vi ngồi đối diện, quay lưng về phía điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc lại phức tạp.
Cậu nghiêng đầu, đối mặt với người trong video, gật đầu: "Cháu cảm giác được nó càng ngày càng lớn, càng ngày càng ảnh hưởng nghiêm trọng đến thân thể của cháu. Trước kia từng bị cảm lạnh, cháu không thấy chóng mặt nhưng hiện tại cháu thấy chóng mặt, có cảm giác máu không đủ cung cấp dù chỉ là cảm lạnh thông thường hay thức khuya, bác sĩ nói có thể do khối u ngày càng lớn chèn ép các dây thần kinh và mạch máu não khác."
"Ông Cố, nhật ký của cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-deu-cho-rang-toi-hoc-ngu/2504919/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.