Chương trước
Chương sau
Công viên trò chơi hôm nay khá là đông đúc, bởi vì bây giờ là cuối tuần, người lớn sẽ mang con cái đến đây giải trí.

Trước cổng lớn của công viên.

" Này, sao vợ chồng cậu cũng ở đây vậy? Tại sao chúng tôi phải đi cùng với ba người nhà cậu?" Lục Thần Vũ gương mặt hắc ám nhìn Âu Dương Tư Thần hỏi.

" Đến mà hỏi Đình Đình nhà cậu! Làm như tôi muốn đi cùng gia đình mấy người lắm!" Anh lạnh lùng trả lời hắn.

Mặc kệ hai tên đàn ông đang đấu khẩu, Vũ Đình cùng Lạc Ninh Hinh dẫn mấy đứa trẻ đi vào trong. Lần đầu tiên được đến những nơi thế này, Tiểu Nguyệt và Tiểu Nhật đều vô cùng thích thú.

" Anh Tiểu Duệ, lát nữa chúng ta chơi trò này có được không? Trong phim nhân vật chính thường xuyên lên đu quay thế này, rất lãng mạng nha!" Cô bé chạy đến túm lấy Tiểu Duệ hỏi.

" Tiểu Nguyệt, em không phải là nên rủ anh hay sao? Tại sao lại đi rủ người ngoài như vậy?" Minh Nhật thoáng không vui, cậu bé cứ có cảm giác mình sắp bị cướp mất em gái rồi.

" Không chịu đâu, em vẫn muốn đi với anh Tiểu Duệ hơn!" Cô bé chu môi đáp. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương Tư Duệ, Minh Nguyệt đã rất thích cậu bé rồi.

" Em..." Minh Nhật tức muốn xì khói, nói không nên lời với cô bé.

" Được rồi, được rồi! Lát nữa ba chúng ta đi chung, không cần phải tức giận như vậy đâu!" Tiểu Duệ cười khổ nói.

Mà Lạc Ninh Hinh và Vũ Đình nhìn bọn trẻ không nhịn được cười, sau này mà lớn lên, chắc bọn chúng cũng sẽ trở thành anh em, thân thiết như ba mẹ của mình vậy.

" Đình Đình, cậu có muốn làm thông gia với mình không vậy? Hình như Tiểu Nguyệt rất thích Tiểu Duệ nhà mình!" Cô lên tiếng nói.

" Không được!" Ở phía sau, Âu Dương Tư Thần và Lục Thần Vũ đều đồng thanh kêu lên, làm hai người phụ nữ giật cả mình. Cả hai quay lại ném ánh mắt sắc bén nhìn họ, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

" Không có, bọn anh chẳng nói gì cả!"

Mua vé vào cổng xong, Tiểu Nguyệt bắt đầu dẫn Tiểu Duệ đi phá đảo công viên, trò chơi nào cô bé cũng thử. Nhìn thấy em gái như bị cướp mất, Minh Nhật khóc không thành tiếng. Sao cô bé có thể bỏ rơi anh trai như vậy chứ?

Không chỉ riêng Minh Nhật, mà sắc mặt của Lục Thần Vũ và Âu Dương Tư Thần cũng đen không kém. Hai người phụ nữ say mê nói chuyện cùng nhau, ném bọn họ ra sau mất rồi.

Mới đó mà đã gần giữa trưa rồi, ba đứa trẻ cũng đã thấm mệt, chúng ngồi xuống ghế ngồi thở dốc.

" Mệt lắm sao? Để mami nói baba đi mua nước và thức ăn nhẹ cho các con!" Vũ Đình lấy khăn giấy lau mồ hôi cho mấy đứa trẻ.

" Ninh Hinh, có mệt lắm không? Chân có đau hay không?" Âu Dương Tư Thần lại lo lắng cho Lạc Ninh Hinh, cô còn đang mang thai, đi đứng nhiều sẽ không tiện.

" Không có! Vui như thế này, em lại chẳng thấy mệt!" Cô lắc đầu đáp.

" Đừng cố sức quá!" Anh vuốt nhẹ mái tóc rũ rượi của cô nói.

Với mệnh lệnh của hai người phụ nữ quyền lực, Âu Dương Tư Thần và Lục Thần Vũ phải chạy đi mua thức ăn nước uống cho mấy đứa trẻ.

" Đình Đình, mình muốn đi vệ sinh một chút, cậu ở đây với bọn trẻ nha!" Lạc Ninh Hinh đứng lên nói.

" Dì Ninh Hinh, cho Tiểu Nguyệt đi cùng với, con cũng muốn đi vệ sinh!" Minh Nguyệt cũng gấp gáp kêu lên.

Lạc Ninh Hinh dẫn cô bé đến nhà vệ sinh, hai người không biết trong một góc khuất, có hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm họ.

" Là con bé đó có đúng không hả? Người phụ nữ đi cùng chắc là mẹ của nó rồi!" Một tên lên tiếng nói.

" Ừm, con bé đúng là đứa trong ảnh! Cơ hội tới rồi, mau ra tay thôi! Để hai thằng đực rựa kia trở về sẽ không bắt được đâu!" Tên còn lại đáp lời hắn.

Bọn chúng nói xong, hai mắt liền quan sát cẩn thận xung quanh, cảm thấy không có ai để ý, chúng liền bắt đầu hành động.

Ở chỗ Vũ Đình, Lục Thần Vũ và Âu Dương Tư Thần cũng về đến nơi, hai người tay cầm rất nhiều thức ăn. Lần này ra ngoài cả hai không để vệ sĩ đi cùng, bởi vì họ không muốn làm cho những đứa trẻ cảm thấy bị gò bó.

" Tiểu Duệ, mommy của con đâu rồi?" Âu Dương Tư Thần mắt không tìm thấy cô, liền xoay qua hỏi Tiểu Duệ.

" Mommy đưa Tiểu Nguyệt đi vệ sinh rồi! Chút nữa sẽ quay lại ngay thôi!" Cậu bé ngoan ngoãn trả lời.

Âu Dương Tư Thần gật đầu, anh lấy thức ăn trong túi ra cho con trai, cẩn thận đút đứa trẻ ăn.

Mười lăm phút trôi qua, họ vẫn chưa thấy Lạc Ninh Hinh quay trở về, đồ ăn cũng sắp nguội cả rồi.

" Tại sao vẫn chưa thấy Ninh Hinh đưa Tiểu Nguyệt về vậy? Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Lục Thần Vũ lo lắng hỏi, hắn bắt đầu đứng ngồi không yên rồi.

" Lục Thần Vũ, cậu ở đây chăm sóc họ đi, tôi đi tìm người!" Âu Dương Tư Thần trong lòng lại sốt ruột, anh nói xong liền đứng lên đi thẳng.

Khu vực nhà vệ sinh bây giờ chỉ có vài ba người đang đứng, nhưng không hề có bóng dáng của Lạc Ninh Hinh và Tiểu Nguyệt. Âu Dương Tư Thần cảm giác có chuyện không lành rồi, mặc kệ là nhà vệ sinh nữ, anh trực tiếp xông vào trong.

" Ninh Hinh, em có ở đây không? Mau trả lời anh đi!"

Đáp lại anh chỉ có tiếng kêu thất thanh của chị em phụ nữ trong nhà vệ sinh, bọn họ không ngừng mắng anh là biến thái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.