Chương trước
Chương sau
Trường Vĩ làm xong nhiệm vụ, hắn gọi về thông báo cho Lục Thần Vũ." Thiếu gia, chuyện anh căn dặn đã làm xong! Về việc tìm tim cho cậu bé cũng đang gấp rút, có điều để tìm một trái tim phù hợp với cậu bé, có lẽ là một điều khó!"

" Khó thế nào cũng phải tìm được, bằng mọi giá phải cứu thằng bé!" Lục Thần Vũ đanh giọng nói, bây giờ có phải làm cái gì đi nữa, hắn cũng phải chữa khỏi bệnh cho con trai mình.

" Vâng, tôi sẽ làm hết sức mình!"

Tắt điện thoại, Lục Thần Vũ gương mặt rầu rĩ, hắn lúc này quả thật mệt mỏi, hắn chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho Vũ Đình và con của mình. Nhưng trước mắt hắn vẫn còn một trận chiến, chỉ có chiến thắng được Lục Cảnh Diễn và Lý Liên Nhu, hắn mới có tự do thật sự.

Ở bệnh viện lúc này, Williams và phu nhân Layla cũng vừa đến, hai người họ đến đây âm thầm, không để cho ai biết được. Thật ra bọn họ có một đứa con trai, cậu bé năm nay được năm tuổi rồi. Nhưng do tai nạn một năm trước, bây giờ cậu bé đã chết não, chỉ có thể là một người thực vật nằm trên giường mà thôi.

" Con trai đáng thương của mình, thằng bé bây giờ chắc khó chịu lắm!" Phu nhân Layla đau đớn nhìn con trai nói.

" Đây có lẽ là số trời đi!" Ngài Williams vỗ vai vợ an ủi, thật ra ông ấy rất đau lòng, chỉ là không thể yếu đuối như bà ấy mà thôi.


" Chúng ta đã chờ rất lâu, ông trời mới ban cho đứa trẻ này, vậy mà cuối cùng nó vẫn không thể sống một cách khỏe mạnh được!"

Williams biết vợ đang xúc động, cho nên chỉ có thể ở bên cạnh mà vỗ về an ủi, điều ông ấy có thể làm chỉ có như vậy. Nếu như ông ấy có thể thay con trai mà nằm trên giường bệnh, ông ấy cũng cam lòng.

Thăm nom con trai xong, hai người họ nhanh chóng trở về, tránh cho phóng viên đến đây làm loạn. Trên đường đi, phu nhân Layla nhìn thấy Minh Nhật, thằng bé đang ngồi trên xe lăn, đôi mắt ngây thơ hướng về phía chân trời xa xăm.

" Thật giống! Đôi mắt rất giống Jason!" Bà ấy không nhịn được mà lên tiếng.

Williams nghe thấy, ông ấy cũng dừng chân lại mà nhìn, quả thật Minh Nhật có đôi nét giống con trai họ, nhất là đôi mắt trong sáng ấy. Bọn họ còn đang muốn tiến đến hỏi chuyện, thì thư ký đã cắt ngang.

" Lão gia, phu nhân, đến lúc đi rồi ạ! Cánh nhà báo có thể sẽ đánh hơi đến đây, nếu chúng ta chậm chân!"

Nhớ đến chuyện này, hai người gật đầu, rồi xoay người đi thẳng ra xe.

Thật ra người có trái tim phù hợp với Minh Nhật chính là Jason, con trai của hai người họ. Nhưng Williams là ai? Bác sĩ sẽ dám đề nghị bọn họ hiến nội tạng sao? Có cho vàng họ cũng sẽ từ chối làm như vậy.

Điều này viện trưởng là người biết rõ nhất, nhưng ông ấy cũng không dám nói ra, chọc giận Williams kết cục sẽ rất thê thảm.

" Lão gia, chuyện ký hợp đồng với Lục Gia ngài tính thế nào? Họ cũng ở đây vài ngày rồi, chắc cũng rất nóng lòng mong chờ!" Trợ lý của Williams lên tiếng hỏi.

" Ừm, gọi cho cậu ấy đi! Ngày mai đến nhà gặp tôi, sẽ ký luôn hợp đồng ở đó, bảo cậu ấy chuẩn bị trước những thứ cần thiết!" Ông ấy trầm giọng trả lời.

Sân bay quốc tế, một chuyên cơ hạng sang vừa mới đáp xuống, đây là chuyên cơ của Chu Vĩ. Lần này hắn đến đây để làm việc, sẵn tiện muốn ghé xem Vũ Đình như thế nào rồi.

" Anh hai, em đã gọi điện cho chị Jenny rồi, tối nay chị ấy sẽ đến khách sạn!" Chu Tiếu Tiếu đi bên cạnh nói.

" Tiếu Tiếu, anh không phải đã nói với em là đừng làm phiền Jenny rồi sao? Lúc nào em cũng thích cãi lời của anh vậy? Lần sau đừng mong anh đưa em đi cùng!" Chu Vĩ không hài lòng nói.

" Hứ, em chỉ là thay ông nội tìm cháu dâu mà thôi! Đừng tưởng em không biết anh muốn gì, người phụ nữ đê tiện một nách hai con kia, không thể nào bước chân vào Chu Gia được đâu, anh đừng mơ tưởng nữa! So với chị Jenny, cô ta còn chẳng đủ tư cách xách giày cho chị ấy!" Chu Tiếu Tiếu chu môi khinh thường đáp.

" Còn ăn nói khó nghe thêm một lần nữa, anh lập tức đưa em trở về nước! Là tiểu thư của Chu Gia, em không thể ăn nói như vậy! Tốt nhất em nên nghe lời, đừng để anh phải nghiêm khắc với em!" Chu Vĩ mặt nghiêm nghị nói.

Chu Tiếu Tiếu lúc này mới chịu im lặng, dù trong lòng cô ta không cam tâm, giờ lại thêm lý do để mà ghét Vũ Đình.

Xe về đến khách sạn, Chu Vĩ để cô ta vào nhận phòng trước, còn bản thân lại lái xe đến bệnh viện. Hắn ta biết Minh Nhật vẫn thường xuyên nhập viện, cho nên Vũ Đình rất ít khi ở nhà.

" Tiểu Nhật, xem ai đến thăm cháu đây?" Hắn gắn một con rối bằng bông trên tay, đưa trước mặt cậu bé hỏi.

" Là chú Vĩ sao? Sao chú lại đến đây rồi?" Minh Nhật mỉm cười nói.

" Chú đến vì công việc, sẵn tiện ghé thăm cháu và Tiểu Nguyệt! Cô bé đang ở trường học sao?"

" Đúng vậy! Nhưng chú thật sự đến thăm cháu và Tiểu Nguyệt sao? Chứ không phải là đến thăm mami của cháu à?" Minh Nhật thông minh, thằng bé lột trần Chu Vĩ trong chớp mắt.

" Cái thằng nhóc này! Đúng là không có gì có thể qua mắt cháu, tiểu quỷ nhỏ!"

" Chú có mua bánh kẹo và đồ chơi cho hai đứa, hi vọng cháu và Tiểu Nguyệt sẽ thích!" Chu Vĩ nói rồi đặt hai túi đồ lớn lên bàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.