Chương trước
Chương sau
Âu Dương Tư Thần ánh mắt lạnh lẽo, ẩm ướt một tầng hơi nước mờ mịt, bởi vì ký ức kinh hoàng mười mấy năm trước lại ẩn hiện trong tâm trí anh rồi.

Làm sao mà một kẻ như Âu Dương Thiên Khải có thể máu lạnh như vậy, cho người diệt cả gia tộc, lại còn có thể sống bình thản như vậy.

" Những gì mà Âu Dương Gia đã trải qua, tôi sẽ cho ông nếm thử từng chút một! Tôi dám chắc rằng, ở trên trời có linh thiêng, mọi người đều sẽ ủng hộ tôi làm chuyện này!" Anh nói.

Âu Dương Thiên Khải lúc này đã bị tác dụng phụ của thuốc làm suy yếu, cơ thể ông ta không tốt, nhưng lại cố dùng thứ thuốc nguy hiểm này, nên mới xảy ra cơn đau lúc nãy.

" Khốn kiếp thật! Chỉ cần một chút nữa thôi, là mình đã có thể giết nó rồi!" Ông ta tức giận gầm nhẹ, dù cơ thể vẫn đang đau đớn.

" Âu Dương Thiên Khải, ông đi chết đi!"

Âu Dương Tư Thần tay đã cầm theo dao nhỏ, anh điên cuồng chạy đến chỗ của ông ta, tác dụng phụ của thuốc đã làm thể lực ông ta suy giảm nhanh chóng. Lần này mọi đòn tấn công của anh làm ông ta không chống đỡ nổi, chỉ có thể cố gắng mà né tránh.

" Hự!" Rất không may, ông ta đã ăn trọn một quyền vào lồng ngực, làm ông ta đã đau còn thêm đau.

Càng được thế, Âu Dương Tư Thần lại tung thêm một cước vào mặt, làm ông ta ngã sõng soài dưới đất.

Mưa càng lúc càng lớn hơn, như muốn cuốn trôi tất cả, mà Âu Dương Tư Thần nước mắt đã hòa lẫn cùng nước mưa. Mối thù mười mấy năm trời, anh cuối cùng cũng có thể thay Âu Dương Gia đòi lại công đạo rồi.

" Chỉ vì một chuyện không có chứng cứ, ông nhẫn tâm giết hết cả gia đình chúng tôi! Âu Dương Thiên Khải, người như ông có chết cũng sẽ không yên ổn đâu!" Anh đấm đá liên tiếp vào người ông ta, lớn tiếng mắng.

Trong mắt Âu Dương Tư Thần, bà nội là một người vô cùng hiền lành, bà ấy hết lòng yêu thương gia đình. Đến con kiến cũng không nỡ giết, bà ấy làm sao lại có thể phóng hỏa giết người chứ.

Âu Dương Thiên Khải lúc này đã bị đánh đến tím tái mặt mày, trên người có vô số vết thương do dao gây ra. Máu đã thấm ướt chiếc áo bên ngoài, cùng nước mưa trôi chảy xuống đất.

" Mình không thể thua, có chết cũng phải lôi nó theo! Dù không giết được con trai của nó, thì mình cũng phải lôi nó theo!" Ông ta nghiến răng phẫn hận nói, thù hận quả nhiên đã khiến con người trở thành ác quỷ rồi.

Trời mưa lớn như thế, đất đá sẽ rất dễ sụp đổ, ông ta đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, như nhìn thấy được gì, ông ta hướng về phía đó mà chạy. Âu Dương Tư Thần dĩ nhiên sẽ không để ông ta thoát, anh cũng nhanh chóng đuổi theo.

Quả nhiên ông ta dẫn dụ anh đến một sườn núi dốc, địa hình vô cùng hiểm trở.

" Âu Dương Thiên Khải, ông đừng nghĩ có thể chạy thoát! Toàn bộ người của Âu Dương Gia đang chờ ông, hôm nay tôi nhất định sẽ đưa ông đến gặp họ!"

" Hừ, ngươi có giỏi thì đến đây đi!" Ông ta lên tiếng thách thức, môi nhếch lên khinh bỉ.

Âu Dương Tư Thần làm sao không biết ông ta muốn làm gì chứ, nhưng anh vẫn không sợ hãi.

Ở Dinh thự Tulip, Lạc Ninh Hinh trong lòng cồn cào không yên, cảm giác khó chịu càng lúc càng mãnh liệt. Đặc biệt là Tiểu Duệ cũng vậy, chẳng có chuyện gì, nhưng thằng bé đột nhiên khóc toáng lên.

" Tiểu Duệ ngoan nào! Con làm sao vậy? Đau ở chỗ nào sao?" Cô vỗ về hỏi han đứa trẻ, mãi một lúc sau Tiểu Duệ mới dừng khóc.

" Thiếu phu nhân, có cần gọi bác sĩ cho tiểu thiếu gia không? Hình như đứa bé không ổn!" Hạ quản gia cũng lo lắng lên tiếng.

" Tôi cũng nghĩ giống Hạ quản gia vậy, Tiểu Duệ chắc là trong người không khỏe!" Du Cảnh đứng bên cạnh nói thêm.

Nhưng Lạc Ninh Hinh lại không nghĩ vậy, Tiểu Duệ trước nay chưa từng khóc như thế này, dù cho thằng bé có sốt cao đi nữa." Du Cảnh, cậu liên lạc được với Tư Thần không?"

" Vẫn chưa liên lạc được, có lẽ bọn họ ở ngoài vùng phủ sóng mất rồi! Tôi đã cho người đi đến đó, lát nữa chắc sẽ có tin tức!" Hắn đáp.

" Cậu đưa tôi đến đó đi! Tôi nghĩ anh ấy xảy ra chuyện rồi!"

" Cái này không hay cho lắm! Bây giờ ở nơi đó quá nguy hiểm, tôi không thể để cô đi được! Nếu như sếp mà biết, nhất định sẽ xử lý tôi mất!"

" Cậu nghĩ có thể ngăn được tôi? Du Cảnh, chuẩn bị xe đi!" Lạc Ninh Hinh đột nhiên nghiêm giọng nói, ngữ khí giống hệt Âu Dương Tư Thần, làm Du Cảnh kinh ngạc.

" Tôi đi làm ngay đây!" Biết không thể làm gì khác được, hắn gật đầu đáp.

Lạc Ninh Hinh cố gắng dỗ cho Tiểu Duệ ngủ, sau đó cô nhờ Hạ quản gia chăm sóc con trai, rồi nhanh chân ra xe.

Ở trên xe lòng cô lại như lửa đốt, khó chịu vô cùng, cô cố gắng hít thở tự trấn an bản thân." Anh ấy hứa sẽ về ăn cơm cùng mình, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!"

Xe dừng trước đường đua lớn, Lạc Ninh Hinh gấp gáp mở cửa đi ra, cô vừa nhìn thấy khung cảnh ở bên ngoài đã giật mình. Dưới đất toàn là xác người chết chồng lên nhau, máu tươi vương vãi khắp nơi, làm Lạc Ninh Hinh cảm thấy buồn nôn.

" Thiếu phu nhân, đi thôi!" Du Cảnh bước đến lên tiếng.

Gạt đi những hình ảnh ghê rợn kia, cô cùng Du Cảnh đi vào trong. Ở đây lúc này chẳng có người, không gian hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít gào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.