Chương trước
Chương sau
Lục Thần Vũ lại đến mộ viên, nhìn tấm ảnh Vũ Đình xinh đẹp trên bia mộ, lòng hắn lại quặn thắt từng cơn." Đình Đình, em đã đau đớn đến thế nào, để có thể tìm đến cái chết?" Hắn quỳ xuống trước ngôi mộ, khóc đến tê tâm phế liệt.

Mạch Na đứng bên cạnh cũng cảm thấy không thể chịu nổi, cô ấy quay mặt sang một bên, cố ngăn bản thân khóc thành tiếng.

Không một ai có thể hiểu được cảm giác của Lục Thần Vũ lúc này như thế nào. Hắn đang nếm trải từng mũi dao nhọn đâm xuyên tim của mình, hắn đã từng nghĩ cái chết mới là đáng sợ nhất. Nhưng thật ra lại không phải, mất đi người hắn thương yêu mới là chuyện đáng sợ nhất, hắn lúc này sống nhưng lại còn đau hơn cả chết.

Cả đêm hắn ngồi ở mộ viên, không thiết gì ăn uống, hắn lúc này cũng không muốn sống nữa rồi. Vũ Đình là hi vọng của hắn, cô chính là sinh mệnh của hắn, nhưng giờ cô đã không còn nữa.

" Lục Ca, trời sắp sáng rồi! Anh đã ở đây cả đêm, chúng ta nên trở về thôi!" Long Duật lo lắng cho hắn nên lên tiếng.

Đáp lại hắn ta chỉ là sự im lặng của Lục Thần Vũ. Long Duật lắc đầu, hắn căn bản không có cách khuyên được con người này nữa rồi.

" Lục Ca, còn một người chờ anh giải quyết! Là Tần Lam, cô ta cũng chính là người đã đẩy Vũ Đình tiểu thư vào tuyệt vọng!" Long Duật chợt nhớ đến Tần Lam còn đang ở Huyết Trụ, hắn lại nói.

Nghe đến đây, Lục lần Vũ siết chặt hai tay lại, lộ ra gân xanh trên tay." Tần Lam, cô ta đã làm gì?" Hắn gằn giọng hỏi lại

" Trong lúc Vũ Gia đang gặp chuyện, cô ta lại dựng chuyện để người khác công kích Vũ Đình tiểu thư! Tôi nghĩ cô ta cũng là kẻ đã gián tiếp hại chết Vũ Đình tiểu thư!" Long Duật đáp.

" Ha, hay cho một Tần Lam! Được lắm, nếu cô ta đã muốn chết như vậy, thì tôi sẽ thành toàn cho cô ta! Đi thôi!" Lục Thần lúc này trông như một con thú dữ, hắn lạnh lùng đứng lên nói.

" Đình Đình, chờ anh một chút! Sau khi xử lý xong đám người đã khiến em đau đớn, anh sẽ nhanh đến tìm em thôi!" Trước khi rời khỏi mộ viên, hắn nở một nụ cười buồn nhìn bia mộ cất lời.

Xe phóng nhanh trên đường, rất nhanh sau đó liền dừng lại trước Huyết Trụ. Lục Thần Vũ xuống xe, hắn gấp không chờ nổi đi vào trong.

Tần Lam bây giờ đang ở trong một căn phòng tối, cô ta vô cùng sợ hãi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình tiếp theo. Mỗi ngày trôi qua, cô ta cảm nhận dường như cái chết đang tới gần.

Cửa phòng lúc này đột nhiên mở ra, Lục Thần Vũ từ bên ngoài tiến vào trong, theo sau là Mạch Na và Long Duật. Nhìn thấy hắn, cô ta mừng rỡ chạy đến, nhưng chưa kịp làm gì Mạch Na đã tiến lên ngăn cản, đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất.

" Lục Thần Vũ, làm ơn hãy cứu tôi ra khỏi đây! Tôi không hiểu tại sao lại bị bắt đến nơi này, tôi không làm gì sai cả! Nể tình bạn bè của anh và Vệ Tư Hàn, hãy cứu tôi với!" Tần Lam lên tiếng cầu xin, cô ta không biết mình sắp tàn đời rồi.

" Cô thật sự không làm gì sao? Tần Lam, tôi phải công nhận là cô rất giỏi khi diễn xuất đấy, cái danh ảnh hậu thật sự không đùa được!" Lục Thần Vũ mặt mày lãnh khốc nhìn cô ta khinh thường nói.

" Ý anh là sao? Tôi...ưm..." Tần Lam muốn nói thêm gì đó, nhưng Lục Thần Vũ đã đến trước mặt, hắn dùng sức bóp mạnh cằm của cô ta.

" Tôi đã từng ngu ngốc tha cho cô rất nhiều lần, vậy nên cô nghĩ những chuyện cô đã làm với Đình Đình sẽ qua mắt được tôi sao? Tần Lam, lần này sẽ không, bởi vì cô đã chạm đến giới hạn của tôi rồi! Cho dù bây giờ có đến một trăm Vệ Tư Hàn, cũng không thể cứu cô đâu!" Hắn trừng mắt lên tiếng.

" Đình Đình? Anh vì cô ta mà bắt tôi đến đây sao? Kể cả việc tôi là chị của Vệ Tư Hàn?" Cô ta ướt nhòe đôi mắt hỏi, Lục Thần Vũ trước mặt cô ta bây giờ rất đáng sợ.

" Đối với tôi cô ấy là cả thế giới! Còn cô, chẳng là cái thá gì! Tần Lam, mỗi một chuyện mà cô đã làm với Đình Đình, tôi sẽ trả lại cho cô từng chút một. Yên tâm, tôi sẽ không giết chết cô đâu! Để cô chết là quá nhẹ nhàng cho cô rồi, cô sẽ phải sống, để nếm trải đau khổ mà tôi dành tặng cho cô!" Hắn ta nhếch môi đáp.

" Anh...anh không còn là con người nữa rồi! Ác quỷ...anh chính là ác quỷ...Mau thả tôi ra, anh không có quyền giam cầm tôi..." Tần Lam sợ hãi kêu lên, cô ta lui về phía sau tránh né ánh mắt của hắn.

" Ác quỷ sao? Cô nói đúng rồi đó! Không có cô ấy ở bên cạnh, thì tôi vốn dĩ chính là ác quỷ! Từng người một khiến cô ấy tổn thương, tôi sẽ không tha cho bất cứ ai!" Lục Thần Vũ không hề trốn tránh, vì Vũ Đình có trở thành ma quỷ hắn cũng không ngại.

Nói đến đây hắn xoay người đi ra ngoài, để lại Tần Lam kinh hãi dâng cao tột độ.

Trở về phòng làm việc, Lục Thần Vũ nhìn Mạch Na nói." Tần Lam tôi giao lại cho cô, Mạch Na cô biết nên làm gì có đúng không? Nhất định phải đủ tàn nhẫn!"

" Lục ca, tôi rõ rồi! Nhất định sẽ khiến anh hài lòng!" Mạch Na gật đầu nói.

Đột nhiên Lục Thần Vũ lại tiến đến chỗ Long Duật đang đứng, dùng sức đấm mạnh vào bụng hắn ta." Lúc tôi giao Vũ Đình lại cho cậu, cậu đã hứa với tôi như thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.