Chương trước
Chương sau
Sáng thứ hai đẹp trời, Lạc Ninh Hinh vừa đến công ty, đã có không ít người trầm trồ nhìn cô bàn tán, bọn họ đây là ngưỡng mộ cùng ghen tị. Những người phụ nữ ở làm việc ở A.D, ai lại không muốn làm tổng giám đốc phu nhân đâu. Nhìn thấy Lạc Ninh Hinh đặc biệt may mắn như thế này, bọn họ không đố kị mới là chuyện lạ.

" Lạc Ninh Hinh, cô cũng che giấu kỹ thật đấy! Thảo nào mà ngày đầu tiên cô đến đây, có thể làm trưởng phòng nhân sự cuốn gói đi. Thật may là tôi không chọc vào cô, nếu không thì tôi cũng chết chắc rồi!" Diệp Minh Châu từ phía sau đi đến, vỗ vào vai Lạc Ninh Hinh nói.

" Trưởng phòng Diệp, cô đừng có chọc ghẹo tôi nữa mà! Tôi đã đủ mệt lắm rồi đấy!" Lạc Ninh Hinh khóc không ra nước mắt nói.

" Ninh Hinh, hôm nay cô có một khách hàng đặc biết đấy. Bà ấy đang ngồi bên trong phòng chờ, cô mau vào xem thử đi!" Diệp Minh Châu nói.

" Là ai mà thần bí như vậy chứ? Tôi phải vào trong xem một chút!" Lạc Ninh Hinh tò mò, cô nhanh chân bước đến phòng chờ, rồi mở cửa đi vào.


Lạc Ninh Hinh vừa mở cửa, đã nhìn thấy một người phụ nữ cao tuổi ngồi bên trong, mà không phải ai khác bà ta chính là Trương Nga. Trên người bà ta là thời trang cao cấp, được cắt may tỉ mỉ. Quan sát một chút, Lạc Ninh Hinh phong thái chuyên nghiệp, cô ngồi xuống ghế bắt đầu hỏi chuyện.

" Chào phu nhân, tôi là Lạc Ninh Hinh! Không biết tôi có thể giúp gì được cho bà không?" Cô mỉm cười nhìn bà ta nói.

" Trông cũng xinh đẹp, mồm mép cũng dẻo đấy! Những người phụ nữ như cô, chỉ giỏi việc đi làm tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người khác mà thôi!" Trương Nga mở miệng đay nghiến Lạc Ninh Hinh, trên mặt bà ta không có chút thiện cảm nào.

" Vị phu nhân này hình như bà đã quá lời rồi, chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi cũng chưa làm tổn hại đến bà. Bà có cần thiết nói tôi như vậy không?" Lạc Ninh Hinh không vui, nhưng cô vẫn nở nụ cười lịch sự với bà ta.

" Tôi nói cô thì đã sao? Loại người nghèo hèn, bị cha mẹ vứt bỏ như cô đây, nhân cách đã thối nát lắm rồi. Xin lỗi nếu như có làm cô tổn thương, nhưng tôi thích nói như vậy đấy!" Trương Nga bộ dáng khinh bỉ đến cùng cực, bà ta nhếch môi khinh thường nói.

" Phu nhân, nếu như bà đến đây để thiết kế trang phục, thì tôi sẽ rất vui vẻ tiếp chuyện với bà. Nhưng nếu bà đến đây với mục đích khác, xin lỗi tôi sẽ không tiếp. Xin phép mời bà ra ngoài!" Lạc Ninh Hinh gương mặt hết sức bình tĩnh, cô đứng lên mời bà ta đi ra.

" Tôi nói cho cô biết, tôi cũng chẳng muốn đến đây làm gì! Nhưng vì đứa cháu gái đáng thương của mình, tôi mới phải đến đây để nói chuyện với loại người như cô. Nếu như cô không đính chính lại tin tức trên mạng, tôi sẽ khiến cô khó sống ở cái đất Nam Vương này!" Trương Nga ngồi trên ghế, bà ta gằn giọng nói.

Đột nhiên cửa phòng mở ra, Âu Dương Tư Thần và Khương Bạc cùng nhau đi vào, gương mặt hai người có vẻ đang rất tức giận.

" Lâm lão phu nhân, bà nên nhớ đây là A.D, không phải Lâm Thị. Bà nghĩ bà có thể một tay che trời, muốn sỉ nhục ai cũng được hay sao? Bà muốn Ninh Hinh phải đính chính cái gì? Muốn cô ấy nói mình thật sự là tiểu tam, đi quyến rũ người không ra gì như Hàn Mặc Phong?" Âu Dương Tư Thần bộ dáng bá đạo hỏi bà ta.

" Cậu là ai hả? Là tình nhân của cô ta sao? Nghe nói cậu cũng là một người tài giỏi trong giới, tại sao lại có thể quen một người ti tiện như cô ta vậy? Tôi cũng thật không thể hiểu nổi, loại người như cô ta thì có gì tốt?" Trương Nga vẻ mặt bình thản nói.

" Hóa ra phu nhân đây là người nhà của Lâm Như Tuyết, Lâm Gia các người là không có chuyện để làm sao hả? Ngày một thì cháu gái đến kiếm chuyện với tôi, ngày hai thì là con trai, bây giờ đến lão phu nhân đây cũng như thế. Các người ỷ thế có tiền rồi muốn sỉ nhục ai thì sỉ nhục sao?" Lạc Ninh Hinh tức giận, cô lớn tiếng nói.

" Cậu có thấy không? Đúng là một đứa trẻ vô giáo dục mà, không có cha mẹ dạy dỗ thì làm sao trở thành người đàng hoàng cho được!" Bà ta bỏ qua Lạc Ninh Hinh, ánh mắt liếc nhìn Âu Dương Tư Thần nói.

" Kẻ không được dạy dỗ là Lâm Gia các người! Một vừa hai phải thôi, tôi là đã làm gì các người mà các người cứ bám lấy không buông vậy? Làm ơn hãy xem tôi như là người vô hình đi, đừng để ý đến tôi nữa, tôi chịu đủ rồi!" Lạc Ninh Hinh gào đến khản cổ, cô đã quá mệt mỏi với Lâm Gia rồi.

Bị từng người của Lâm Gia liên tục quấy rầy và sỉ nhục, đây là muốn bức điên cô sao? Lạc Ninh Hinh cô là đã làm gì bọn họ chứ?

" Lâm lão phu nhân, bà hãy rời khỏi đây ngay đi! Ở đây chúng tôi không hoan nghênh bà!" Âu Dương Tư Thần sắc mặt không vui, anh thở mạnh lên tiếng.

" Tôi cũng chẳng muốn ở đây lâu đâu, nhìn cô ta là muốn buồn nôn rồi!" Trương Nga đứng lên nói.

" Lâm lão phu nhân, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ tính sổ hết cả vốn lẫn lời lên đầu Lâm Thị. Bà là người người đã chạm đến giới hạn chịu đựng của tôi. Về nói lại với Lâm Văn Thành, chuẩn bị tinh thần đi!" Âu Dương Tư Thần âm thanh lạnh lẽo lên tiếng, trước khi bà ấy rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.