Âu Dương Tư Thần bất ngờ nhìn Lạc Ninh Hinh, anh không nghĩ đến chuyện cô sẽ công khai tình cảm của hai người. Cô là cho anh bất ngờ rất rất lớn. Lạc Ninh Hinh lại đưa micro lên, cô nhìn những người khách đang xôn xao bên dưới, rồi tiếp tục nói.
" Hôm nay tôi sẽ không giấu giếm nữa, tôi và tổng giám đốc A.D đã yêu nhau được hơn 4 năm rồi, đó là một khoảng thời gian khá dài. Dù lúc đó có hơi sớm với lứa tuổi của tôi một chút, nhưng tôi rất tin tưởng vào tình yêu của mình. Vốn dĩ tôi còn muốn chờ mình gặt hái thêm nhiều thành công, và lên bìa tạp chí Secret, để có thể tự tin sánh vai cùng anh ấy."
Lạc Ninh Hinh dừng lại một chút.
" Nhưng tôi thấy không cần thiết nữa rồi, chỉ cần anh ấy yêu thương tôi, chỉ cần anh ấy cảm thấy tôi xứng đáng bên anh ấy là đủ. Ngoài kia những người khác có nói gì tôi cũng không quan tâm, bởi vì tôi có anh ấy."
Mọi người không ngừng cảm thán, bốn năm không phải một đoạn thời gian dài, bởi vì con gái thì có được bao nhiêu cái bốn năm đó.
" Bốn năm, vậy là hai người họ đã yêu nhau lâu rồi! Nếu tôi có một người bạn trai hoàn mỹ như thế này, tôi sẽ ngu ngốc mà đi làm tiểu tam sao?"
" Người đàn ông này thật sự quá hoàn hảo, cô ấy không lẽ lại chọn người kém cỏi hơn sao. Hàn Gia lúc trước cũng là danh gia vọng tộc, nhưng so với tổng giám đốc A.D thì..."
" Không còn gì để nói nữa, cô ấy là đang dội cho Lâm Như Tuyết kia một gáo nước lạnh đó, bạn trai người ta như thế này cơ mà!"
" Từ bây giờ tôi sẽ thành fan hâm mộ của hai người họ! Tuyệt vời!"
Lạc Ninh Hinh nhìn moi người nhốn nháo, cô liền bật cười thành tiếng. Mà Âu Dương Tư Thần ánh mắt đang sủng nịch nhìn cô, anh đây còn vui hơn cô gấp trăm lần.
Gương mặt Lạc Ninh Hinh trang điểm tinh tế nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, sắc đẹp của cô lúc này còn có thể lay động lòng người, trang trọng diễm lệ đầm dạ hội cô mặc, khiến ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người cô. Lạc Ninh Hinh trước mắt anh như hào quang chiếu sáng rực rỡ, ở lộng lẫy hoa lệ ánh đèn, cô từng bước giẫm lên giày cao gót mười lăm phân, đang uyển chuyển bước chậm từng bước về phía anh.
" Tư Thần, cảm ơn anh đã luôn bên cạnh, che chở những lúc em chật vật khó khăn nhất. Cảm ơn anh đã luôn bao dung và tha thứ, khi em làm điều sai quấy. Cảm ơn anh đã luôn bảo vệ, và lau nước mắt mỗi khi em yếu lòng gục ngã. Cũng thật xin lỗi, vì đã để anh phải chờ ngày này quá lâu!"
" Em chỉ muốn nói, nếu như không có anh, sẽ không có Lạc Ninh Hinh của bây giờ, cuộc đời này hạnh phúc lớn nhất của em, chính là gặp được anh. Anh dùng tình cảm chân thành bốn năm, để chứng minh cho em thấy anh yêu em nhiều đến mức nào, mà em sẽ nguyện dùng cả đời này, để hứa với anh ân ái một đời, không rời không bỏ."
Lạc Ninh Hinh vừa đi vừa nói, phút chốc đã đứng trước mặt của Âu Dương Tư Thần. Đôi mắt cô đã đỏ hoe, từng giọt thủy tinh lệ rơi xuống. Những khoảnh khắc khi hai người bên cạnh nhau ùa về ngay lúc này, những chuyện Âu Dương Tư Thần đã làm cho cô, Lạc Ninh Hinh một chút cũng không hề quên.
" Âu Dương Tư Thần, em yêu anh!" Lạc Ninh Hinh mỉm cười nói, dù trên gương mặt đã nhạt nhòa nước mắt.
" Anh cũng yêu em!" Âu Dương Tư Thần rất hài lòng, anh đưa tay lau nước mắt cho cô.
Không làm những người ở đây thất vọng, Âu Dương Tư Thần cúi thấp xuống, hôn lấy cánh môi của cô, mà Lạc Ninh Hinh cũng nhiệt tình phối hợp. Những người khách dự tiệc đều hô hào, bọn họ vỗ tay chúc mừng cho một tình yêu đẹp.
" Vậy em đã sẵn sàng làm vợ của anh chưa?" Âu Dương Tư Thần rời khỏi môi cô, anh quỳ một chân xuống lấy trong túi ra một hộp trang sức bằng nhung đỏ mở ra. Đây cũng là lần thứ hai anh cầu hôn cô rồi. Chiếc nhẫn lần này dường như còn to hơn lần trước, mỗi một viên kim cương tinh tế được đính cẩn thận trên nhẫn, đều do chính Âu Dương Tư Thần lựa chọn.
Lạc Ninh Hinh nở nụ cười thật tươi, vốn là tạo bất ngờ cho anh mà, nhưng anh lại làm cô kinh ngạc hơn rồi. Âu Dương Tư Thần chưa bao giờ khiến cô thất vọng, anh lúc nào cũng nghĩ cho cô.
Cả khuôn viên rộng lớn, mọi người như đang nín thở, ánh mắt mong chờ nhìn hai người. Họ đến đây là để dự tiệc của Secret, thoáng một cái đã thành khách mời cho màn cầu hôn lãng mạn này rồi.
Lạc Ninh Hinh hít thở một hơi thật sâu, cô đưa bàn tay non mềm về phía Âu Dương Tư Thần, dõng dạc nói.
" Em đồng ý!"
Âu Dương Tư Thần khóe mắt cong lên, anh lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, cẩn thận đeo lên ngón tay của cô. Giây phút này cả thế giới đối với Lạc Ninh Hinh như ngưng đọng, ở đây dường như chỉ có cô và Âu Dương Tư Thần mà thôi.
" Tôi cảm động phát khóc rồi đây! Tình yêu là thứ gì đó rất đẹp!" Những vị khách không ngừng cảm thán.
Âu Dương Tư Thần đứng lên, anh nhìn mọi người nói.
" Tôi sẽ mời mọi người đến dự hôn lễ của chúng tôi!"
Nói xong, anh nắm lấy tay Lạc Ninh Hinh rời đi. Bây giờ thì có hay không được lên trang nhất Secret, thì đối với anh và Lạc Ninh Hinh cũng không còn quan trọng rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]