Chương trước
Chương sau
Lời Trần Thi Thi nói, lại càng làm Lạc Chí Bằng không vui, sắc mặt ông ta càng lúc càng khó coi hơn.

" Bà câm miệng lại đi! Bà biết gì mà nói hả? Số tiền này có phải bán hết nhà cửa của Trần Gia, cũng không thấm vào đâu! Hết thật rồi, không thể cứu vãn được nữa rồi!" Lạc Chí Bằng gào lên thống khổ.

" Chúng ta đã tạo nghiệp gì, mà bây giờ phải bị trời phạt như thế này đây?" Trần Thi Thi cũng ngã gục xuống đất kêu lên như ai oán.

Biệt thự và tất cả tài sản của Lạc Gia nhanh chóng bị tịch thu, Lạc Chí Bằng bị bắt tạm giam, chờ ngày ra tòa xét xử. Không nhà không tiền, Trần Thi Thi chỉ còn cách phải mang Lạc Bội Sam trở về Trần Gia tá túc.

Thế nhưng bây giờ, người nhà của bà ta lại khinh bỉ, xem hai mẹ con thua cả người ăn kẻ ở trong nhà. Muốn có chỗ ăn chỗ ngủ, Trần Thi Thi phải làm việc nhà như một người hầu, mà không thể nào nói gì được.

" Mẹ, cái này cho chó ăn sao? Nhìn thật kinh tởm!" Lạc Bội Sam vẫn mắc bệnh công chúa, cô ta bĩu môi nhìn thức ăn trên bàn nói.

" Bội Sam, con cũng biết hoàn cảnh chúng ta bây giờ, có ăn đã là may mắn lắm rồi!" Trần Thi Thi gương mặt khắc khổ nói. Chỉ mới có vài ngày, mà bà ta tiều tụy thấy rõ, đâu còn thần thái sang chảnh khi còn là phu nhân Lạc Gia.

" Nếu muốn thì bà tự đi mà ăn! Thật là không chịu nổi mà!" Lạc Bội Sam đưa tay hất thức ăn rơi xuống đất, rồi ngoe nguẩy đi ra ngoài.

" Hứ, đúng là thứ mất dạy mà! Cảm thấy bẩn thì sau này có đói chết cũng đừng có ăn. Còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư sao, bây giờ chỉ thua mỗi ăn mày một chút thôi mà còn bày đặt làm giá!" Triệu Mộng Thường, em dâu của Trần Thi Thi đi tới đay nghiến.

" Con bé chỉ là không quen thôi, cô đừng có nặng lời như thế." Trần Thi Thi không chịu được mà lên tiếng.

" Nặng lời? Tôi còn muốn nặng lời nhiều hơn thế. Tiền để mua thức ăn của Trần Gia đều là tiền của tôi, và tôi không muốn lảng phí thức ăn. Nếu chị không muốn tôi nặng lời, thì hãy ăn sạch thức ăn dưới đất đi!" Triệu Mộng Thường trợn mắt nhìn bà ta nói.

" Cô...cô ép người quá đáng!" Trần Thi Thi tức giận đáp.

" Quá đáng sao? Như thế vẫn chưa là gì so với chị! Lúc công ty của Trần Văn Bân gặp khó khăn, chúng tôi đã đến Lạc Gia nhờ chị giúp đỡ, chị đã đối xử với chúng tôi như thế nào hả? Nếu không phải tôi nể tình ba, thì tôi đã không cho hai mẹ con chị bước vào nhà rồi." Triệu Mộng Thường nhắc đến chuyện cũ lại cảm thấy phẫn nộ.

" Nếu chị không ăn, vậy thì hai mẹ con các người cút khỏi đây đi!" Triệu Mộng Thường tức giận hét đến chói tai, sau đó bà ta cũng bỏ ra ngoài.

Trần Thi Thi cả người run rẩy, bà ta chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục nhiều như thế này, nhưng tất cả là do quả báo. Bà ta vẫn còn nhớ về chuyện ba năm trước, Trần Văn Bân em trai của bà ta đã đến Lạc Gia để vay tiền, nhưng vốn không hề thích Triệu Mộng Thường, nên bà ta đã không cho bọn họ vay, mà còn dùng từ ngữ khó nghe để mắng hai người họ.

Không thể làm phật lòng Triệu Mộng Thường, Trần Thi Thi nước mắt chảy dài, bà ta phải nhục nhã cúi người xuống, nhặt thức ăn trên đất cho vào miệng. Bởi nếu bị đuổi, thì bà ta và Lạc Bội Sam cũng không còn nơi nào để mà đi.

Lạc Bội Sam rời khỏi Trần Gia, cô ta đến tìm gặp Trần Hạo Nhiên, hắn bây giờ cũng chính là hi vọng cuối cùng của cô ta. Đến trước cửa biệt thự của hắn, cô ta đưa tay nhấn chuông cửa. Một lúc sau, mới có người hầu chạy ra mở cổng.

" Lạc tiểu thư?" Người hầu thấy cô ta thì bất ngờ kêu lên. Bọn họ không nghĩ cô ta không biết xấu hổ, cơ thể nhơ nhuốc bẩn thiểu hiện lên các mặt báo rồi, vậy mà còn mặt dày đến đây tìm thiếu gia nhà bọn họ.

" Hạo Nhiên đâu rồi? Tôi muốn gặp anh ấy!" Lạc Bội Sam làm như mình là nữ chủ nhân vậy, cô ta hất hàm hỏi nữ hầu.

" Lạc tiểu thư, thiếu gia không có nhà, cô về đi!" Người hầu khinh thường cô ta đáp.

" Vậy tôi sẽ vào nhà chờ!" Lạc Bội Sam nói, cô ta đưa tay đẩy mạnh nữ hầu sang một bên, rồi nhanh chân đi vào trong.

" Lạc tiểu thư, cô mau đứng lại! Cô không được phép vào trong!" Nữ hầu hốt hoảng kêu lên, cô ta đóng cửa lại rồi hớt hải đuổi theo Lạc Bội Sam.

Trong nhà, Trần Hạo Nhiên và ba mẹ hắn đang trò chuyện vui vẻ cùng một cô gái. Cô ta không thuộc dạng xinh đẹp xuất sắc, nhưng cũng là một người ưa nhìn đáng yêu. Lạc Bội Sam vừa bước vào phòng khách, trông thấy cảnh tượng này, cô ta như muốn nổi điên lên vậy.

" Lạc tiểu thư, cô không thể vào!" Nữ hầu vừa lúc chạy đến kêu lên.

" Bốp!"

" Tiện nô, thiếu gia của ngươi ở đây, mà ngươi lại dám lừa gạt ta!" Lạc Bội Sam vung tay tát nữ hầu một cái, cô ta đanh đá mắng nữ hầu.

" Tiểu Nhu, ngươi lui xuống trước đi!" Kim Phi, mẹ của Trần Hạo Nhiên lên tiếng.

Nữ hầu liền cúi đầu đi ra phía sau. Lạc Bội Sam ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái đang ngồi cạnh Trần Hạo Nhiên, cô ta nhấc chân đi đến trước mặt hắn hỏi.

" Cô ta là ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.