Ngày hôm sau, Lạc Ninh Hinh mang những mẫu thiết kế đến cho Diệp Minh Châu, cô ta xem qua một lược rồi gật đầu hài lòng.
" Ninh Hinh, tác phẩm của cô rất có triển vọng nha! Tôi nhìn còn phải mê mẩn đây!" Diệp Minh Châu hết lòng khen ngợi.
" Cảm ơn Diệp trưởng phòng! Tôi cũng hi vọng thiết kế của mình sẽ được chọn!" Lạc Ninh Hinh mỉm cười đáp lời, ai mà chẳng thích được khen ngợi chứ, cô cũng như vậy.
Sau khi Lạc Ninh Hinh đi ra, thì Lạc Bội Sam cũng tự tin mang thiết kế của mình đi vào. Khác với thiết kế màu hồng pastel ngọt ngào của Lạc Ninh Hinh, thiết kế của cô ta có màu xanh ngọc thuần khiết. Mà không đúng, đó không phải là thành quả của Lạc Bội Sam, cô ta chỉ dùng tiền để mua nó mà thôi.
" Diệp trưởng phòng, cô thấy tác phẩm của tôi thế nào?" Lạc Bội Sam hào hứng lên tiếng hỏi.
" Năm nay có vẻ như nhân tài vào A.D nhiều thật! Tôi cũng đánh giá rất cao bản thiết kế của cô đấy!" Diệp Minh Châu gật đầu trả lời.
" Cảm ơn trưởng phòng rất nhiều! Tôi đã rất cố gắng cho bộ sưu tập lần này! Không mong được chọn, chỉ mong mọi người có thể thấy sự cố gắng của tôi!" Lạc Bội Sam giả vờ khiêm tốn nói.
Luận về nhan sắc, học thức và tài năng thì cô ta thua Lạc Ninh Hinh toàn tập. Nhưng luận về diễn kịch, Lạc Ninh Hinh sao có thể đấu lại kẻ mặt dày như Lạc Bội Sam.
" Cô nhất định sẽ thành công thôi!" Diệp Minh Châu vỗ vai cô ta nói.
" Không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước!" Lạc Bội Sam nói rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc nãy cô ta đã nhìn thấy vài mẫu thiết kế của Lạc Ninh Hinh trên bàn làm việc, thật sự đó là những mẫu thiết kế hoàn hảo. Mà cho dù cô ta có bỏ cả đống tiền để mua, cũng không thể có tác phẩm nào ưng ý như vậy. Lạc Bội Sam siết chặt hai tay, vẻ mặt gian ác.
" Lạc Ninh Hinh, tao sẽ không cho mày đạt được mục tiêu đâu!"
Giờ ăn trưa, mọi người đều kéo nhau đi ra ngoài, trong phòng thiết kế bây giờ đã không còn ai. Lúc này cửa mở ra, Lạc Bội Sam chân giẫm lên giày cao gót đi vào. Cô ta đảo mắt một vòng không nhìn thấy ai, liền bước đến cửa phòng của Diệp Minh Châu.
Cô ta nhẹ mở cửa, đi thẳng vào bàn làm việc, tay mở ngăn kéo tìm bản thiết kế của Lạc Ninh Hinh.
" Không biết bà già kia giấu ở đâu rồi!" Lạc Bội Sam miệng lầm bầm, tay vẫn không ngừng tìm kiếm.
" Đây rồi!" Mở đến ngăn kéo cuối cùng, cô ta cũng tìm được bản vẽ của Lạc Ninh Hinh, liền mừng rỡ mà kêu lên.
" Để xem, không có bản vẽ này, mày được chọn kiểu gì?"
Có được đồ mình cần, cô ta nhanh chóng đem nó ra ngoài, rồi đóng cửa phòng lại. Cô ta đem bản vẽ giấu vào trong túi xách của mình, rồi ung dung đi ăn trưa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lạc Ninh Hinh ở trên phòng của Âu Dương Tư Thần, cô không hề biết âm mưu đáng ghét của Lạc Bội Sam.
" Tư Thần, em đã mang bản vẽ đi nộp rồi! Anh đoán thử xem, em có được chọn không?" Lạc Ninh Hinh miệng nhỏ đáng yêu nhìn anh hỏi.
" Với tư cách là bạn trai của em, anh chắc chắn em sẽ được chọn!" Âu Dương Tư Thần giọng mang chút đùa giỡn trả lời cô.
" Không thích! Vậy với tư cách là tổng giám đốc của A.D, anh có nghĩ em sẽ được chọn không?" Lạc Ninh Hinh chui vào lòng Âu Dương Tư Thần tiếp tục tỏ ra đáng yêu nói.
" Với tư cách nào đi nữa thì anh cũng chắc chắn em sẽ được chọn, bởi vì dù anh có là ai thì em vẫn là bạn gái của anh!" Anh xoa gương mặt bầu bĩnh của cô nói.
" Đúng là nịnh thần! Miệng anh thật là dẻo a, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái chết vì độ dẻo miệng của anh?" Lạc Ninh Hinh khẽ liếc mắt nhìn anh.
" Anh chỉ nịnh một mình em thôi! Cũng chỉ cần một mình em, ngoài kia có bao nhiêu cô gái đi nữa, cũng không liên quan đến anh!" Âu Dương Tư Thần sủng ái trả lời cô, trong mắt anh đúng thật là chỉ có một mình cô mà thôi.
Nói đến đây, anh lại đưa tay lấy nho đút cho cô, đúng là sủng vợ hết chỗ nói.
" Có ngọt không?"
" Ngọt, tất nhiên là ngọt rồi! Nhưng vẫn là không ngọt bằng anh!" Lạc Ninh Hinh ranh ma đáp lời.
" Vậy em có muốn thử một chút không?" Âu Dương Tư Thần vuốt ve cánh môi đỏ hồng của cô nói.
" Nếu anh đã mở lời thì em cũng không ngại!" Lạc Ninh Hinh lém lỉnh trả lời, cô nhanh tay lấy một trái nho chín mọng đặt vào miệng Âu Dương Tư Thần, rồi lại kiều mị dùng miệng lấy nho trong miệng anh. Cả hai người môi kề môi, ăn chung một trái nho, hương vị ngọt thanh lan tỏa ở đầu lưỡi.
" Boss, lát nữa..." Du Cảnh đẩy cửa đi vào, vừa hay trò mèo của Lạc Ninh Hinh đều lọt vào mắt hắn.
" Du, Cảnh!" Âu Dương Tư Thần sắc mặt thay đổi, anh gằn giọng gọi hắn. Tay nhanh chóng ôm Lạc Ninh Hinh vào lòng.
" Ây da, phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn!" Du Cảnh vờ vịt che mắt lại, rồi lũi ra ngoài.
Lạc Ninh Hinh vừa rồi táo bạo là như thế, bây giờ liền ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế.
" Em nghĩ anh nên đưa hắn đến Châu Phi!" Lạc Ninh Hinh tay nắm vạt áo nói nhỏ.
" Anh cũng nghĩ như vậy!" Âu Dương Tư Thần liền gật đầu tán thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]