Lâm Như Tuyết và Lâm Văn Thành không có phản ứng, hai người đứng nhìn cô trầm lặng. Lạc Ninh Hinh nhắm mắt thở dài, có lẽ đã quá mệt mỏi rồi, từ tối đến giờ cô chỉ vừa mới ngồi được một chút, đã bị Cố Mỹ Mỹ đến gây sự rồi.
" Nếu cô đã thay mặt ông ấy xin lỗi, thì tôi cũng không phải kẻ hẹp hòi, người không biết thì không có tội. Vậy nên tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, cũng như chấm dứt mối quan hệ mà cô gọi là bạn bè."
" Nhưng mà nếu có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, mà ăn thua đủ với mấy người. Tôi cũng muốn nhắc lại một lần cuối cùng, tôi không thích Hàn Mặc Phong! Vì thế không có lý do gì để tôi cướp anh ấy cả, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cô."
Cả hội trường im lặng, chỉ có mỗi giọng của Lạc Ninh Hinh đang nói. Âu Dương Tư Thần không vui, nhưng đó là quyết định của cô, thì anh sẽ nghe theo.
" Lạc Ninh Hinh, tôi..." Lâm Như Tuyết muốn nói gì đó, đã bị Lạc Ninh Hinh chặn lại.
" Cô không cần phải nói gì cả, chuyện đến đây thì kết thúc được rồi. Từ nay về sau, chúng ta coi như chưa từng quen biết. Tôi cảm thấy rất mệt, nên xin phép về trước."
" Tư Thần, em muốn về nhà!"
Lạc Ninh Hinh nhìn anh bằng đôi mắt u buồn, không để Âu Dương Tư Thần trả lời, cô nâng váy đi ra ngoài.
" Bạch phu nhân, tôi không muốn chuyện này lộ ra ngoài, tôi mong bà có thể giúp tôi việc này." Âu Dương Tư Thần nhìn Bạch Lệ Sa lên tiếng, rồi cũng đi theo Lạc Ninh Hinh.
Mọi người cũng bắt đầu lục đục rời đi, ai về nhà nấy. Còn Lâm Như Tuyết vẫn đứng yên ở đó, cô ta cảm thấy chán ghét khuôn mặt của Lạc Ninh Hinh vô cùng. Cứ như Lạc Ninh Hinh ăn hết của cải nhà cô ta vậy.
Mà lý do Lâm Văn Thành ghét cay ghét đắng Lạc Ninh Hinh, là đều do một tay cô ta làm. Bốn năm trước, sau đêm say xỉn nói năng bậy bạ, thì sáng hôm sau cô ta đã bị Lâm Văn Thành và Lê Như Nhã tra hỏi. Và rồi cô ta dựng chuyện, thêm mắm thêm muối, mới khiến Lâm Văn Thành ghét Lạc Ninh Hinh ra mặt.
****
Ở trên xe, Lạc Ninh Hinh trầm lặng không nói một lời nào, cô đưa mắt nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ. Âu Dương Tư Thần cũng không muốn phá hoại không gian yên tĩnh của cô, anh âm thầm nhìn cô, Lạc Ninh Hinh đau một thì anh đau mười.
Xe chạy ngang một công viên trò chơi, dù bây giờ đã khuya, công viên cũng đóng cửa rồi. Bên trong chỉ một màu đen thăm thẳm, xa xa le lói những ánh đèn mờ ảo.
" Dừng xe lại!" Lạc Ninh Hinh bất ngờ kêu lên.
Khương Bạc không biết có nên dừng hay không, hắn nhìn Âu Dương Tư Thần chờ lệnh.
" Dừng lại đi!" Âu Dương Tư Thần gật đầu lên tiếng.
Xe từ từ dừng lại bên lề đường, Lạc Ninh Hinh mở cửa bước xuống, cô chậm rãi đi đến trước cửa khu vui chơi nhìn vào. Âu Dương Tư Thần cũng ở ngay phía sau cô.
Lạc Ninh Hinh đứng ở đó rất lâu, gió thổi từng cơn rét lạnh. Sợ cô ngã bệnh, Âu Dương Tư Thần cởi áo ra khoác lên cho cô, từng động tác đều rất nhẹ nhàng.
" Lúc nhỏ em rất muốn đến đây chơi cùng ba mẹ nuôi, em luôn cố gắng học thật tốt, để bọn họ có thể đưa em đi. Nhưng lần nào cũng bị họ bỏ lại, bọn họ chỉ muốn đưa Lạc Bội Sam đi cùng, bởi vì bọn họ mới đúng là một gia đình, còn em thì không phải!"
" Lâu dần rồi cũng thành quen, em cũng chẳng còn mong chờ nữa. Lớn hơn một chút, em cũng tự mình bắt xe đến đây, nhưng lần nào cũng chỉ đứng ở bên ngoài không dám vào. Nhìn ngắm những gia đình đưa con họ đến đây vui chơi, em lại cảm thấy rất là tủi thân, cũng rất là ghen tị.
" Đôi lúc em suy nghĩ, nếu như em có ba mẹ, họ có bảo vệ em như cách Lâm Văn Thành và Cố Thế Trạch bảo vệ cho con gái của họ không? Họ có đau lòng khi thấy em bị người khác bắt nạt không?" Lạc Ninh Hinh đôi mắt ướt đẫm nhìn Âu Dương Tư Thần hỏi.
" Chắc chắn là có! Ninh Hinh của anh đáng yêu như vậy, ai cũng sẽ muốn bảo vệ em. Em cứ khóc đi! Khóc mệt rồi, anh đưa em về nhà, ngôi nhà của riêng chúng ta." Âu Dương Tư Thần hai tay lau nước mắt cho cô trả lời.
" Em không khóc nữa, đã hết buồn rồi! Bây giờ em cảm thấy rất đói!" Lạc Ninh Hinh nũng nịu nhìn anh nói, tay xoa xoa bụng nhỏ.
" Trở về anh sẽ nói Chu thẩm nấu thật nhiều món ngon cho em." Âu Dương Tư Thần mỉm cười xoa đầu cô nói.
Cả hai trở lại xe, rồi nhanh chóng trở về dinh thự Tulip.
Lâm gia lúc này, Lâm Như Tuyết và Lâm Văn Thành cũng về đến nơi. Nhìn thấy váy của Lâm Như Tuyết nhiễm đầy rượu, Lê Như Nhã lo lắng hỏi.
" Này là sao đây? Sao không cẩn thận để váy dính bẩn vậy?"
" Là do người phụ nữ tên Lạc Ninh Hinh kia, nếu không phải xúi quẩy gặp cô ta, thì bữa tiệc đã diễn ra rất thuận lợi rồi." Lâm Văn Thành tay nới lỏng cà vạt đáp lời.
" Cô ta cũng đến đó sao?" Lê Như Nhã bất ngờ hỏi.
" Mẹ, không có chuyện gì đâu! Con không sao hết, đã khuya rồi, mẹ mau đi ngủ đi." Lâm Như Tuyết làm lơ trước câu hỏi của bà, cô ta lảng qua chuyện khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]