Nghe đến Dụ Uy Long, Lâm Như Tuyết thoáng chút rùng mình, từ khi nhận tin Lạc Ninh Hinh chết, cô ta cũng mất liên lạc với hắn. Rồi vài tháng sau đó, nhờ Hứa Vân Du nói, cô ta mới biết là Dụ Uy Long đã bị bắt vào tù. Cô ta không ngờ, là với tội danh phóng hỏa giết người, mà hắn lại có thể ra trại sớm như vậy.
" Tôi biết rồi!" Lâm Như Tuyết nắm chặt vô lăng nói.
" Những chuyện tôi kêu cô làm, đã làm xong chưa?" Hứa Vân Du đổi đề tài khác.
" Những thứ bà nói tôi vẫn chưa lấy được, cho tôi thêm chút thời gian đi. Đồ quan trọng như thế, không phải muốn lấy là lấy được ngay." Lâm Như Tuyết thở dài trả lời.
Cô ta vẫn chưa dám ra tay với Lâm gia, nhiều năm như thế ít nhiều cũng có tình cảm, ít nhất phải cho cô ta thời gian.
" Không có nhiều thời gian đâu! Cô mau chóng làm cho tôi, cho cô thêm một tháng nữa." Hứa Vân Du không hài lòng nói.
" Bà yên tâm, tôi nói được là làm được! Chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc." Lâm Như Tuyết gật đầu đáp lời.
" Không còn việc gì nữa, thì tôi đi đây!" Hứa Vân Du nói, rồi mở cửa bước xuống xe, lẫn vào màn đêm đi mất.
Đợi bà ta đi xa, Lâm Như Tuyết liền nghiến răng nghiến lợi gằn lên từng chữ.
" Tại sao vận mệnh của tôi bị bà nắm giữ cơ chứ? Tôi sẽ không khuất phục đâu, bà cứ chờ đi! Không ai có quyền sai khiến, ép buộc tôi cả."
Cô ta nói xong liền khởi động xe, chạy nhanh về Lâm gia.
********
Tại bệnh viện, chờ Lạc Ninh Hinh ngủ say rồi, Âu Dương Tư Thần mới nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, anh vén chăn bước xuống giường. Bây giờ là 12 giờ đêm, nhưng Du Cảnh vẫn còn ở bên ngoài. Âu Dương Tư Thần mở cửa ra, nhìn thấy hắn gật gù trên ghế, tâm có chút thương cảm.
" Du Cảnh, mau thức dậy đi!" Âu Dương Tư Thần nhỏ giọng gọi hắn.
" Vâng, tôi đây!" Hắn bộ dáng ngái ngủ, giật mình thức dậy.
" Mau đi theo tôi!" Âu Dương Tư Thần nói rồi đưa cho Du Cảnh một lon cà phê, anh cũng cầm một lon bước ra ban công đứng hóng gió. Du Cảnh chậm rãi đi theo sau.
" Sếp, tôi xin lỗi vì đã không bảo vệ được Lạc tiểu thư!" Du Cảnh cúi gầm mặt, hắn nắm chặt lon nước lên tiếng.
" Tôi không trách cậu! Du Cảnh, cậu theo tôi bao lâu rồi?" Âu Dương Tư Thần bật nắp lon, uống lên một ngụm rồi hỏi.
" Sếp, anh muốn sa thải tôi?" Du Cảnh mặt hoang mang, hắn nhìn Âu Dương Tư Thần nói.
" Trả lời tôi!" Âu Dương Tư Thần gạt đi lời hắn.
" Là 7 năm 8 tháng, một khoảng thời gian khá dài!" Du Cảnh như thấy trước kết cục của mình, giọng hắn mang mác buồn. Hắn cũng không dám cầu xin tha thứ.
" Đã lâu như vậy rồi sao! Hình như từ lúc đó đến bây giờ, ngoại trừ những lúc bệnh tật, thì cậu chưa bao giờ nghỉ phép để đi giải tỏa stress của bản thân. Có đúng không?" Âu Dương Tư Thần lại tiếp tục hỏi.
" Đúng vậy!" Du Cảnh rụt rè trả lời.
" Được rồi, tôi cho phép cậu nghỉ ngơi một tuần, sau khi xả stress xong rồi, thì hãy trở lại làm việc. Lúc đó, nếu cậu lại phạm sai lầm, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu đâu."
Nghe những lời Âu Dương Tư Thần nói, mà Du Cảnh không tin vào tai mình, hắn vỗ mạnh vào mặt xem thử là thật hay là mơ
" Sếp, tôi cảm ơn anh!" Du Cảnh ôm Âu Dương Tư Thần kêu lên hạnh phúc, thì ra hắn không có bị sa thải, là do hắn nghĩ nhiều rồi.
" Cậu mau buông tôi ra đi, để người khác trông thấy hai thằng con trai ôm ấp nhau, thì còn ra thể thống gì nữa." Âu Dương Tư Thần dùng sức đẩy Du Cảnh ra, nhưng là hắn đang phấn khích bám lấy không buông.
" Hai người đang làm gì vậy?" Lạc Ninh Hinh tay dụi dụi mắt, đứng trước cửa phòng nhìn hai người hỏi.
" Không làm gì hết, em nhìn lầm rồi."
Âu Dương Tư Thần lập tức dùng hết 100% sức mạnh đẩy Du Cảnh ra, Du Cảnh không đoán trước được, nên hắn liền té xuống đất.
" Ahh, sếp anh thật bạo lực! Lúc nãy còn ngọt ngào với người ta mà!" Lời nói của Du Cảnh như châm thêm dầu vào lửa.
" Âu Dương Tư Thần, em không ngờ anh lại là người như vậy! Nửa đêm nửa hôm, bỏ mặc em mà đi hú hí với hắn ta." Lạc Ninh Hinh cũng giỏi diễn trò, cô bưng mặt khóc như đúng rồi.
" Bảo bối em hiểu lầm rồi!" Âu Dương Tư Thần không biết nên giải thích thế nào, đúng là tình ngay lý gian mà.
" Em nhìn lầm anh rồi!" Lạc Ninh Hinh nói rồi chạy vào phòng, đóng cửa lại.
" Cmn Du Cảnh, ngày mai giao lại công việc cho Khương Bạc, xong rồi cậu cút luôn cho tôi đi" Âu Dương Tư Thần giận dữ nhìn hắn nói, rồi cũng đi nhanh vào phòng dỗ dành Lạc Ninh Hinh.
" Lạc tiểu thư cũng biết diễn thật, hành cho tổng giám đốc nhà ta lên bờ xuống ruộng, tim muốn văng luôn ra ngoài. Thật là thích!" Du Cảnh biết Lạc Ninh Hinh giả vờ, liền cảm thấy thống khoái.
" Không còn việc gì nữa, mình có thể về nhà ngủ một giấc thoải mái rồi." Du Cảnh nói rồi hiên ngang bước đi, hắn lên xe trở về nhà của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]