Chiều nay sáu giờ, Lạc Bội Sam hẹn Lâm Như Tuyết ra ngoài. Trong một nhà hàng sang trọng, Lạc Bội Sam trang điểm kiều diễm, trên người là bộ váy màu vàng cam bắt mắt. Trông cô ta khá là đẹp, cũng khiến cánh đàn ông đưa mắt liếc nhìn.
Ba mươi phút trôi qua, Lâm Như Tuyết vẫn chưa đến, mặt của Lạc Bội Sam bắt đầu vặn vẹo khó coi. Cảm thấy mình bị coi thường, nhưng cô ta vẫn cắn răng chịu đựng, bởi lợi dụng Lâm gia là điều cần làm. Cô ta phải lấy lòng Lâm Như Tuyết trước, thì mới thuận lợi nhờ vả.
" Alo, chị Như Tuyết, khi nào thì chị đến." Lạc Bội Sam lấy điện thoại gọi cho cô ta trước.
" Khoảng mười lăm phút nữa, chị vừa có chút việc, nên giờ mới chuẩn bị đến." Lâm Như Tuyết trả lời Lạc Bội Sam.
" Vâng, vậy chị đi đường cẩn thận ạ." Lạc Bội Sam mặt vui vẻ nói.
Tắt điện thoại, mặt cô ta liền biến sắc, chẳng có chút gì là hào hứng cả.
" Đến trễ cũng không báo cho người ta, đồ kiêu căng!"
" Hừ, tường mình là cái rốn vũ trụ chắc. Cứ đợi đấy, khi nào Lạc gia chúng tôi lớn mạnh, cô sẽ không còn xem thường người khác như thế." Lạc Bội Sam hừ lạnh nói.
Đúng mười lăm phút sau, Lâm Như Tuyết mới đến nơi, cô ta từ tốn bước vào.
" Để em chờ lâu rồi, đã gọi món chưa?" Lâm Như Tuyết ngồi xuống lên tiếng, nhưng tuyệt nhiên không có một lời xin lỗi, điều đó khiến Lạc Bội Sam ghim trong lòng.
" Không sao ạ! Em vẫn chưa gọi gì cả, chị gọi đi ạ." Lạc Bội Sam cố gắng nở nụ cười giả tạo nói.
Lâm Như Tuyết cũng không để ý đến khuôn mặt nhăn nhúm, bực dọc của Lạc Bội Sam. Cô ta lấy thực đơn gọi món, vì Lạc Bội Sam mời, nên đồng nghĩa cô ta phải trả tiền.
Lâm Như Tuyết cũng mạnh tay gọi những món ăn đắt tiền nhất, làm cho Lạc Bội Sam xót xa cho ví tiền của mình. Từ lúc cô quen Dương Trí Viễn, thì đã tiêu hoa không biết bao nhiêu là tiền, bởi vậy tiền trong tài khoản cũng không còn lại bao nhiêu.
Thấy Lâm Như Tuyết không có dấu hiệu dừng lại, say sưa xem thực đơn. Lạc Bội Sam phải lên tiếng.
" Chị Như Tuyết, chúng ta chỉ có hai người, gọi nhiều như thế, ăn cũng không hết." Cô ta nói với âm thanh rất nhỏ.
" Đúng là chị gọi nhiều thật!"
Lâm Như Tuyết liền hiểu ý, cô ta mỉm cười với phục vụ nói.
" Chúng tôi chỉ gọi như thế thôi."
" Vâng, thưa cô."
Người phục vụ cúi đầu nói, rồi đi làm việc. Lạc Bội Sam bây giờ mới thở ra nhẹ nhõm, nếu gọi nhiều hơn nữa, cô ta không chắc đủ tiền trả.
" Chị Như Tuyết, em thấy báo chí đưa tin, chị với anh Mặc Phong hủy hôn rồi ạ." Lạc Bội Sam vờ quan tâm hỏi han.
Nhưng mà Lâm Như Tuyết thì rất khó chịu, dù cô ta đã cố quên đi Hàn Mặc Phong, nhưng khi nhắc đến chuyện này, cô ta rất đau lòng.
" Ừm!" Lâm Như Tuyết gật đầu cho có lệ.
" Chị Như Tuyết, chị đừng buồn, Hàn gia cũng đâu còn gì. Với thân phận của chị, thiếu gì người môn đăng hộ đối khác, có khi còn hơn gấp trăm ngàn lần Hàn gia." Lạc Bội Sam lại nói, cô ta nghĩ ai cũng tham lam như mình, kết hôn bởi vì lợi ích gia tộc.
" Lạc Bội Sam, đừng nói nữa!" Lâm Như Tuyết tay run run nói nhỏ.
Nhưng Lạc Bội Sam lại không nghe thấy, cô ta vẫn thao thao bất tuyệt.
" Em thấy anh Mặc Phong cũng chẳng xứng đáng với chị,..."
" TÔI NÓI LÀ CÔ CÂM MIỆNG LẠI CHO TÔI!"
Lâm Như Tuyết không thể chịu đựng được nữa mà gầm lên, cắt lời Lạc Bội Sam, khiến những vị khách xung quanh nhìn chằm vào hai người bọn họ.
" Chị Như Tuyết, em xin lỗi, nhưng mà..." Lạc Bội Sam giật mình rối rít xin lỗi.
Lâm Như Tuyết lại chẳng cho cô ta mặt mũi, trừng mắt nhìn Lạc Bội Sam, khiến cô ta im lặng. Tâm trạng không tốt, làm sao nuốt nổi cơm, Lâm Như Tuyết vớ lấy túi xách bên cạnh, rồi đứng lên.
" Lần sau đừng gọi cho tôi nữa!" Cô ta nói xong, rồi lạnh lùng bước ra cửa đi.
Lạc Bội Sam ngẩn ngơ, cô ta không biết mình đã sai ở đâu, tại sao Lâm Như Tuyết lại nổi giận với cô ta như vậy.
Còn đồ ăn đã gọi rất nhiều thì phải làm sao, nhìn đồ ăn được mang lên kín cả bàn, Lạc Bội Sam tức đến thở không thông. Này là tốn không biết bao nhiêu tiền, nhưng lại không được tích sự gì, còn làm cho Lâm Như Tuyết nổi giận đùng đùng.
" Lâm Như Tuyết, cô đúng là khinh người quá đáng mà, tôi nhất định sẽ trả lại nỗi nhục nhã ngày hôm nay." Lạc Bội Sam phẫn nộ, cắn răng nói từng chữ.
"....."
Lâm Như Tuyết tức tối ngồi trên xe, cô ta lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh.
" Lạc Bội Sam, con khốn không có não này. Nếu không phải là ở nơi đông người, tao đã xé nát cái miệng nhiều chuyện của mày rồi."
" Ai mượn mày xen vào chuyện của tao, chạm vào nỗi đau của tao chứ." Lâm Như Tuyết khóc lóc, không quên chửi rủa Lạc Bội Sam.
Thay vì trở về nhà, cô ta lại chạy đến quán bar, uống rượu để quên sầu. Càng uống nhiều rượu, cô ta càng nhớ đến Hàn Mặc Phong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]