Chương trước
Chương sau
Buổi chiều trở về nhà, Lạc Ninh Hinh đi vào trong phòng nhìn chiếc váy mà cảm thấy tiếc nuối, dù Âu Dương Tư Thần tặng cho cô rất nhiều quần áo, váy đầm nhưng đây là cái cô thích nhất. Lạc Ninh Hinh biết dù bây giờ đã giặt sạch vết rượu vang, nhưng nó cũng không còn hoàn hảo như lúc đầu được nữa.

Lạc Ninh Hinh đưa tay vuốt nhẹ chiếc váy, vì cô là học thiết kế thời trang, nên cô rất trân trọng, nâng niu những chiếc váy được thiết kế tinh xảo cầu kỳ như thế này. Lạc Ninh Hinh đang trầm ngâm, thì thông báo tin nhắn điện thoại reo lên. Là Âu Dương Tư Thần gửi cho cô. Là một đường link và dòng chữ " Anh có món quà tặng cho em."

Lạc Ninh Hinh cười đến ngọt ngào, cô nhấp vào đường link nó dẫn đến một bài viết trên mạng xã hội. Nội dung là " Hào môn thiên kim, ăn cắp tác phẩm của người khác bị tố cáo."

Lạc Ninh Hinh to tròn mắt khó hiểu, cô bấm vào xem, và nhận ra nhân vật đang hot là Hàn Mộc Nhu. Cô ta là nghệ sĩ dương cầm, có không ít tác phẩm nổi tiếng, nhưng sự thật những tác phẩm đều do cô ta ăn cắp đạo nhái. Rồi lại cậy thế lực của gia đình, bắt họ phải im lặng, có lẽ cô ta sẽ tiếp tục nổi tiếng nhờ hành vi ăn cắp, nhưng cô ta đã sai lầm khi động vào Lạc Ninh Hinh. Bằng chứng đã được Du Cảnh thu thập không sót thứ gì.

Trong bài viết còn kèm theo một đoạn clip, Hàn Mộc Nhu bị mọi người ném đồ vào người, ngay trên sân khấu. Khuôn mặt hoảng loạn, cơ thể run rẩy như lúc Lạc Ninh Hinh bị cô ta sỉ nhục. Trên mạng, mọi người thay nhau chửi Hàn Mộc Nhu bằng những từ ngữ khó nghe.

" Tiện nhân vô sỉ a, ăn cắp mà không biết ngượng là gì!"

" Tôi từng học chung với cô ta, tính tình kiêu ngạo, lại đanh đá hống hách! Cmn thật đáng đời."

" Tí tuổi đầu đã ăn cắp, sau này trở thành nữ tướng cướp cũng không chừng."

" Thật vô phúc, vô phúc cho người đã sinh ra cô ta, họ bây giờ chắc nhục nhã lắm!"


" Cmn trong đó có tác phẩm của em gái tôi! tôi chỉ muốn xé nó ra làm ba mảnh, đem cho chó ăn."

" Tưởng có tiền muốn lật trời sao? Tôi gặp cô ta ở đâu đánh ở đó. Mọi người hãy tẩy chay triệt để."

" M* kiếp, không thể tin được!"

Lạc Ninh Hinh xem xong nghĩ trong lòng "Đúng là ác giả ác báo".

Cô nhắn cho Âu Dương Tư Thần.

" Là anh làm sao?".

" Cô ta đối xử với em thế nào, anh sẽ dâng trả lại gấp bội!" Âu Dương Tư Thần trả lời cô.

" Cảm ơn anh! Nhưng anh không cần phải làm như vậy đâu." Lạc Ninh Hinh nhắn lại.

" Chỉ có một lý do duy nhất để anh làm vậy. Vì em là bạn gái của anh! Anh sẽ không để em phải ủy khuất."

" Người khác đối với em thế nào, thì anh sẽ cho họ biết thế nào là đau khổ."

Lạc Ninh Hinh chỉ cảm thấy tim mình thật ấm áp, cô không nhắn tin nữa mà trực tiếp gọi cho Âu Dương Tư Thần.

" Tiểu bảo bối, em có phải rất cảm động không?" Giọng Âu Dương Tư Thần vang lên.

" Em cảm động đến sắp khóc rồi!" Lạc Ninh Hinh nói.

" Đừng khóc! Em có thể cảm động, nhưng đừng khóc! Vì anh không thể ở bên cạnh dỗ dành em được."

" Kiếp trước có phải em đã giải cứu thế giới, nên bây giờ ông trời mới ban anh xuống cho em?" Lạc Ninh Hinh nói.

" Không phải! Là ông trời gửi em đến cho anh!"

Nghe Âu Dương Tư Thần nói, Lạc Ninh Hinh chỉ muốn có cánh cửa thần kỳ, để có thể đến bên cạnh Âu Dương Tư Thần ngay lúc này. Cô muốn được sà vào lòng anh ngay lập tức, muốn cảm nhận hơi thở, mùi hương nam tính quen thuộc của anh, muốn anh biết rằng cô đã yêu anh như thế nào.

Tại Hàn gia, Hàn Mộc Nhu và mọi người đang ngồi trong phòng khách, Hàn Mặc Uy tức giận nhìn Hàn Mộc Nhu lớn tiếng.

" Nói đi! Tại sao con có thể làm chuyện mất hết mặt mũi như vậy?"

Hàn Mộc Nhu nước mắt ngắn dài, mếu máo nói.

" Con làm vậy có gì sai đâu! Chỉ tại bọn chúng không có tài năng thôi, nếu không nhờ con thì những bản nhạc đó cũng không thể nổi tiếng như bây giờ."

Hàn Mặc Uy mặt đỏ bừng, ông ta cầm chén trà tạp tới chân Hàn Mộc Nhu.

" Đã sai lại không biết hối lỗi! Hôm nay ta nhất định sẽ trừng trị tội ngông cuồng của con."

" Người đâu, mang roi đến đây!" Hàn Mặc Uy gầm lên.

Giang Thiên Kim sợ hãi Hàn Mặc Uy tức giận mà ra tay nặng với Hàn Mộc Nhu, bà nắm cánh tay Hàn Mặc Uy nài nỉ.

" Mặc Uy, con bé còn nhỏ! Có gì từ từ nói, Mộc Nhu không chịu nổi gia pháp đâu."

" Con hư tại mẹ! Vì bà suốt ngày nuông chiều, nên nó mới ngông cuồng không coi ai ra gì. Vô pháp vô thiên." Hàn Mặc Uy nhìn Giang Thiên Kim rống lên. Hàn Mặc Phong không thể im lặng nữa, hắn lên tiếng.

" Ba, Mộc Nhu phạm lỗi cũng do con làm anh mà không biết dạy dỗ! Ba tha thứ cho em một lần đi, có gì từ từ nói"

" Hiện giờ mọi người đều đang công kích Mộc Nhu. Nếu chúng ta cũng như vậy, con bé sẽ chịu không nổi."

Hàn Mặc Phong vừa nói xong, bên ngoài trợ lý Lương, người của Mặc Uy tiến vào hớt hải nói.

" Tổng giám đốc, không hay rồi! Lô hàng chúng ta vừa gửi cho công ty Thiên Tinh không đảm bảo chất lượng. Người bên đó đang muốn hủy hợp đồng, họ yêu cầu bồi thường."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.