Âu Dương Tư Thần cởi tây trang bên ngoài khoác lên cho Lạc Ninh Hinh. Gió thổi mạnh làm tóc của cô rối tung, đưa tay chỉnh sửa lại tóc cho cô, Âu Dương Tư Thần trầm mặc một lúc rồi nói.
" Hinh Hinh, khuya nay anh phải bay sang Pháp một chuyến rồi! Công ty mẹ bên đó cần anh xử lý."
( Lý do anh nhà cầu hôn chị, sợ đi lâu bị cướp)
Lạc Ninh Hinh lắng nghe anh nói, cô có chút buồn và mất mát, cô khẽ hỏi lại anh.
" Anh sẽ đi bao lâu?"
" Dự định là một tháng, cũng có thể sẽ thay đổi mà lâu hơn."
Gió biển thổi mạnh, Lạc Ninh Hinh không nói gì, cô ngồi bệt xuống bãi cát vàng, hai tay ôm lấy đầu gối. Bây giờ nếu anh đi cô sẽ lại cô đơn như trước, có lẽ cô quá ích kỉ lại bị anh sủng mà sinh hư. Cô sợ cảm giác ở một mình, sợ phải cô đơn. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt như muốn khóc.
" Tư Thần, em sợ phải sống một mình! Em rất sợ cảm giác cô đơn, không có ai bên cạnh."
Âu Dương Tư Thần nhìn cô yếu đuối mà muốn mệnh, tim như bị ai bóp nát thành từng mảnh. Nếu có thể, anh sẽ không đi mà ở lại bên cạnh cô. Một ngày không nhìn thấy cô, anh cảm thấy như là một năm vậy, làm sao anh không hiểu cảm giác đó. Mười ba tuổi, ba mẹ Âu Dương Tư Thần bị tai nạn mà chết, lúc đó anh không có người thân bên cạnh, mỗi ngày gặm nhấm đều là nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-cua-anh-chi-danh-cho-em/1873723/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.