Đứa trẻ bị tráo đổi ngày nào, đã được Lạc Chí Bằng và Trần Thi Thi nhận nuôi, bởi vì hai người họ kết hôn đã lâu nhưng vẫn không có có con.
Thủ tục nhận nuôi con xong rồi, hai vợ chồng đưa đứa bé về nhà. Bọn họ quyết định đặt tên cho đứa trẻ là Lạc Ninh Hinh, Ninh Hinh chính là ấm áp, giống như nụ cười khi họ gặp đứa trẻ.
Trần Thi Thi sau khi mang Lạc Ninh Hinh về nuôi dưỡng, chăm sóc thương yêu được nửa năm, thì bà ta mang thai. Phép màu đến với họ, nhưng nỗi đau lại tiếp tục bám lấy Lạc Ninh Hinh. Tình yêu thương lúc đầu dành cho Lạc Ninh Hinh, bây giờ lại chuyển sang hết cho Lạc Bội Sam. Lạc Bội Sam xuất hiện, như một phép màu, một bảo bối được trời ban cho họ.
Đúng là khác máu tanh lòng.
Khi có được Lạc Bội Sam, thì sự hiện diện của Lạc Ninh Hinh làm cho họ càng thêm chướng mắt.
Lúc nào Lạc Bội Sam cũng được cưng chiều, còn Lạc Ninh Hinh thì bị ghẻ lạnh. Mười bảy năm, trên người Lạc Ninh Hinh cũng không thiếu đòn roi bởi những lý do vô lý. Lạc Bội Sam không vui cũng là lỗi của cô, Lạc Bội Sam té ngã, cũng là lỗi của Lạc Ninh Hinh vì cô không chăm sóc cho em. Đồ chơi của cô, luôn luôn bị Lạc Bội Sam giành lấy, mặc dù khi giành được, thì Lạc Bội Sam cũng sẽ vứt đi.
Và hôm nay cũng vậy.
Trong phòng khách sang trọng, Lạc Chí Bằng đang ngồi uy nghiêm trên ghế, ông ta ánh mắt như muốn giết người nhìn Lạc Ninh Hinh. Còn cô lại đứng co ro, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy từng cơn, không biết tiếp theo mình sẽ bị "xử tội" thế nào?
Lạc Chí Bằng lại không tiếc tay, ném thẳng chén trà lên người Lạc Ninh Hinh. Không may lại trúng ngay trán, làm da đầu toác ra. Máu bắt đầu chảy xuống gương mặt xinh đẹp của cô, làn da trắng ngần, lại nhuốm màu huyết sắc, trông thật kinh dị. Lạc Ninh Hinh tay đưa lên trán giữ vết thương, chân vẫn đứng đó run run.
" Nói, ở trường mày giao du với những thành phần bất hảo có đúng vậy không? Tụ tập ăn chơi, không lo học hành?" Lạc Chí Bằng phẫn nộ gầm lên.
" Ba, con không có!" Lạc Ninh Hinh lắc đầu đáp, cô sợ hãi thật sự.
" Thôi chị đừng có chối! Ở trường ai không biết danh của chị đâu, mau nhận lỗi may ra ba còn tha thứ!" Lạc Bội Sam ngồi bên cạnh nói chen vào, cô ta là đang thêm dầu vào lửa. Chuyện này cũng do một tay cô ta giở trò.
" Không phải, ba..."
" Bốp!" Lạc Ninh Hinh còn chưa kịp nói hết câu, đã ăn trọn bạt tay của ông ta.
" Tao nói cho mày biết, nếu mày làm mất mặt Lạc Gia, tao sẽ đánh chết mày! Tốt nhất đừng để tao thấy mày chơi bời với lũ người không ra gì kia!" Lạc Chí Bằng trừng mắt nhìn cô nói, không cần nghe Lạc Ninh Hinh giải thích, ông ta luôn tin những gì Lạc Bội Sam nói là đúng.
Có lẽ đã thỏa mãn, ông ta và Lạc Bội Sam đứng lên đi mất. Nhìn hai bóng người đi khuất hồi lâu, Lạc Ninh Hinh mới đau đớn, lê bước chân yếu ớt trở về phòng. Nước mắt của Lạc Ninh Hinh lại rơi nhiều hơn, ướt đẫm hai bên má.
Vết thương cũng không sâu, Lạc Ninh Hinh lấy hộp y tế tự mình khử trùng, rồi băng bó. Nói không đau là gạt người, nhưng vết thương bên ngoài làm sao đau bằng vết thương trong tim. Xử lý vết thương xong, Lạc Ninh Hinh ngã người xuống giường, lòng đau thắt nghĩ về lời nói của Lạc Bội Sam và Lạc Chí Bằng.
Rõ ràng người sống trụy lạc, buông thả là Lạc Bội Sam, không chịu học hành cho đàng hoàng cũng là Lạc Bội Sam, giao du với thành phần bất hảo cũng là cô ta. Nhưng thì đã sao? Chỉ bằng một câu nói của Lạc Bội Sam, tất cả mọi tội lỗi đều thuộc về Lạc Ninh Hinh.
Lạc Ninh Hinh khóe miệng nở nụ cười tự giễu cợt chính mình. Lúc còn đỏ hỏn đã bị bỏ rơi, đến lúc được nhận nuôi, vẫn không được yêu thương. Tại sao con ruột như Lạc Bội Sam lại được yêu thương hết lòng, còn Lạc Ninh Hinh cô lại bị bỏ rơi. Kiếp trước có lẽ cô làm chuyện ác, nên kiếp này chắc là đang trả giá cho lỗi lầm của mình.
Lâm Gia.
Đứa trẻ Lâm Như Tuyết ngày nào cũng đã trở nên phổng phao xinh đẹp, nhan sắc có phần vượt trội hơn các bạn đồng trang lứa. Ở Lâm Gia, cô ta được đối xử cưng chiều như một cô công chúa, nào có giống với Lạc Ninh Hinh. Từ nhỏ đã được nuông chiều, cô ta luôn được xem là tâm của vũ trụ.
Hôm nay Lâm Như Tuyết đến trung tâm thương mại để mua sắm. Cô ta đang mãi ngắm nhìn váy áo trong một cửa hàng, thì bỗng một người phụ nữ ngồi gần đó nhìn cô ta lên tiếng.
" Cô gái, lâu rồi không gặp! Mới ngày nào chỉ là một đứa bé, mà bây giờ đã trưởng thành, xinh đẹp như thế này rồi!"
" Bà là ai? Tôi có quen bà sao?" Lâm Như Tuyết nhíu mày không hiểu hỏi lại, cô ta chưa từng gặp người phụ nữ này bao giờ.
" Cô không quen tôi, nhưng tôi lại biết về cô rất rõ! Ngày mai, cô hãy đến trường tìm một nữ sinh có tên Lạc Ninh Hinh. Sau khi gặp cô ta, hãy đến quán cà phê đối diện trung tâm thương mại tìm tôi, tôi sẽ nói cho cô biết một vài chuyện thú vị." Người phụ nữ bí ẩn kia lại nói.
Lời nói úp mở của bà ta làm cho Lâm Như Tuyết tò mò thật sự, cô ta còn đang muốn hỏi, thì bà ta đã đứng lên đi mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]