Diệp Vân Chu che mặt cố gắng cứu vãn: “Ta nói, ta là một thư sinh đàng hoàng yếu ớt, không quen giơ đao múa kiếm, luận bàn thôi bỏ đi.” 
Mộ Lâm Giang thấy sắc mặt y biến ảo, nghiêng đầu bật cười, âm điệu cuối câu vống lên khoái trá: “Ngươi không muốn luận bàn thì có thể đứng ở kia chịu đòn.” 
Diệp Vân Chu quyết đoán chọn kiếm. Y không có nghiên cứu gì về phương diện này, nhưng chẳng biết vì sao chỉ cần liếc mắt một cái đã phân biệt ra sự chênh lệch phẩm cấp rất nhỏ giữa các bảo kiếm này, tựa như đây đã là thiên tính ngấm vào tận xương tủy vậy. 
Y gỡ mấy thanh xuống nghiêm túc so sánh, rút ra một đoạn, dùng đầu ngón tay lướt qua, sự sắc bén lạnh lẽo trườn lên từ ngón tay. 
“Thế nào?” Mộ Lâm Giang chắp tay sau lưng hỏi y, có vài phần khoe của. 
“Thanh này thân quá nhẹ, trọng tâm thiên về phía sau, thanh này dùng quá ầm ĩ… Còn thanh này, sử dụng Vân Trung Lộ rèn đúc để nâng cao độ dai, nhưng không đủ rắn, uy lực bị giảm sút rất nhiều.” Diệp Vân Chu phê bình. 
Mộ Lâm Giang nhìn y lom lom, Diệp Vân Chu nghiêm chỉnh giữ lại một thanh, nhún vai: “Ngươi hỏi ta mà, cũng đừng trách ta đập phá nhé.” 
“Tĩnh Vi môn dạy?” Mộ Lâm Giang quay người liếc xéo y tỏ vẻ bất mãn. 
Diệp Vân Chu đoán không có khả năng lắm, y nói những lời này bằng trực giác, đến chính y còn thấy quai quái, như trong đại não tồn tại thư viện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-chi-co-ta-khong-so-phan-dien/2727647/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.