Diệp Vân Chu bị cóng đến nỗi môi tái xanh cả lại. Y chống vào cục đá định bò lên, kết quả Mộ Lâm Giang lại quăng cần câu một nhát, rất có ý nếu ngươi không giải thích thì cứ ở trong hồ đi.
“Thủ tịch kiếm vệ Ân đại nhân của ngươi đứng trước cửa phòng chặn ta, ngươi không hỏi y lí do à?” Hàm răng Diệp Vân Chu run lên, nói một câu mà lẩy bà lẩy bẩy, “Còn không cho đường lên nữa thì mai ta sẽ cáo ốm.”
Không ai làm việc là một sự tình vô cùng hệ trọng, Mộ Lâm Giang duỗi tay túm cổ áo Diệp Vân Chu kéo y lên, gõ cần câu lên mặt nước nói: “Ân Tư.”
Một tia sáng chui từ hồ nước ra đáp trên mặt đất, Ân Tư lên bờ đồng thời cũng hong khô luôn quần áo, vẫn là bộ dạng chỉnh tề thỏa đáng kia.
“Thuộc hạ tham kiến cung chủ.” Ân Tư quỳ một gối hành lễ, quy củ nói, “Thuộc hạ không cố ý mạo phạm thiếu quân.”
Mộ Lâm Giang khẽ run lên, lần đầu tiên nghe cái xưng hô chính thức này, ngay cả hắn cũng thấy quái gở.
Diệp Vân Chu bó chặt mái tóc ướt dầm dề hắt xì hai cái, cảm giác vừa lạnh vừa nóng làm y vô cùng bực bội: “Thế là ta mạo phạm ngươi hả?”
Ân Tư tỏ ra rất vô tội, cái mặt không chút biểu cảm của y trưng vẻ mù mờ, mà sự mù mờ này chỉ khi nhìn Mộ Lâm Giang mới có, vừa chuyển sang Diệp Vân Chu lại tức thì sắc bén như đao.
Mộ Lâm Giang đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-chi-co-ta-khong-so-phan-dien/2727640/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.