Hai người nghe xong đều ngẩn ra, Mộ Lâm Giang không dấu vết lùi về sau, thoạt nhìn có hơi cảnh giác. Diệp Vân Chu chửi thầm, ngươi lùi nửa bước như thế là nghiêm túc à, ta còn chưa xác định xem có bị quỷ nhập vào người không đấy.
“Tàn hồn là cái gì?” Diệp Vân Chu khó hiểu, Bối Hậu Linh trên người y kia hình như không có gì xấu cả.
“Nói theo cách thông thường thì bản thân hồn phách cũng là một loại linh lực, sau khi mất đi cơ thể, hồn phách chỉ cần hơi tổn thương thôi thì chắc chắn sẽ bị tiêu tán vào trong trời đất. Nhưng nếu tu giả nào từng tu luyện công pháp đặc biệt, hoặc gặp cơ duyên có thể tiếp tục tu luyện bằng hồn thể, lực khống chế đối với hồn phách vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta, thậm chí có thể phân tán hồn thể mà không bị tiêu biến thì đây hẳn là một quỷ tu hiếm thấy trong thế gian, đồng thời cũng là nguyên nhân xuất quỷ nhập thần rất khó kiểm soát được.”
Trình Cửu dừng một chút, giải thích tiếp: “Sợi tàn hồn bám trên người Diệp công tử chính là một bộ phận của hồn thể hoàn chỉnh nào đó, nó rất yên tĩnh, đang rơi vào trạng thái ngủ say, thành thử Diệp công tử tạm thời chưa bị ảnh hưởng gì nguy hiểm.”
Diệp Vân Chu xoa xoa cánh tay, hình như hơi bối rối, Mộ Lâm Giang đột nhiên có phần hả hê: “Sợ à?”
“Sợ thì không đến nỗi.” Diệp Vân Chu phức tạp nói, “Ngươi từng nghe cảnh ngộ bất hạnh này chưa? Đang ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-chi-co-ta-khong-so-phan-dien/2727619/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.