“Điều này có quan trọng à?” Ưng Hiên Dương không hề để lộ manh mối cho Diệp Vân Chu, tỏ ý uy hiếp rõ ràng, “Ta khinh đoạt pháp bảo của một người trọng thương, nếu các ngươi còn muốn mạng Thi Tiểu Mai, thì giao cả đồ lẫn nhật kí ra đây.”
“Còn khuya!” Diệp Vân Chu quả quyết quát, “Chìa khóa cung chủ hao tâm tổn sức mới giành được, ngươi tùy tiện bắt một con tin đã muốn cầm đi, một chiêu dùng đến hai lần, thật sự coi chúng ta mềm yếu dễ bắt nạt á? Hôm nay ngươi không những không chiếm được chìa khóa, mà còn phải giải quyết ở đây!”
Mộ Lâm Giang không ư hử gì, tay áo không gió tự bay, cuốn lên một trận gió tuyết mùa đông, hàn ý chậm rãi lan ra tứ phía. Diệp Vân Chu kinh ngạc ngoảnh đầu, bây giờ y hiểu quá rõ Mộ Lâm Giang, bộ dạng chuẩn bị công kích là thế, nhưng y lại thấy được trong hai tròng mắt rủ xuống của hắn một lằn ranh vướng bận.
“Là ta kéo cô ấy vào nguy hiểm, đừng tổn thương cô ấy, ta đáp ứng điều kiện của ngươi.”
“Cung chủ?!” Diệp Vân Chu cảm thấy mình lúc này như một trung thần bộc trực liều chết can gián, rõ ràng chỉ cần kéo dài thêm một lúc, chờ khi nào Ân Tư chạy đến, mọi người cùng lên thì thừa sức bắt được Ưng Hiên Dương, “Đó là chìa khóa có thể làm tam đô hủy diệt trong chớp mắt, không phải lồ ng đèn hay cục đá rách gì đâu, ngươi biết mình đang nói gì không? Đầu óc ngươi còn tỉnh táo không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-chi-co-ta-khong-so-phan-dien/2727501/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.