Khi Diệp Vân Chu nghiêm túc, mỗi câu của y đều mang theo sức cương quyết bất di bất dịch, Mộ Lâm Giang không hỏi y có kế hoạch gì để tìm Ưng Hiên Dương lấy Vĩnh Trú Đăng về mà chỉ gật đầu, tay đáp trên vai Diệp Vân Chu, vỗ nhẹ hai cái: “Ta đi điều tức trước, rồi tìm Y Vô Hoạn sau.”
Phù Tinh chân nhân nửa quỳ bên cạnh Hà Tự Phi, xem qua mạch thấy gã chưa bị thương mà chỉ mê man, hắn lần lữa một chặp, rồi bèn thử đỡ người dậy, hít sâu cõng lên lưng.
Diệp Vân Chu đỡ hờ Mộ Lâm Giang lên bậc thang. Phù Tinh chân nhân dõi ánh nhìn phức tạp mà chăm chú theo Mộ Lâm Giang vào nhà, sau đó nói với Diệp Vân Chu: “Ta đi thu xếp cho Tự Phi trước. Tàn hồn của Yểm Ma Chủ cũng dính nước mưa, ta vẫn có thể truy vết được một chút hơi nước, phòng khi có chuyện xảy ra, ta cũng sẽ xuất phát cùng Hoắc thành chủ hợp lực truy kích gã.”
“Ngươi cõng được gã?” Giờ Diệp Vân Chu quá lười treo nụ cười lễ phép trên mặt, ngữ khí xa cách lãnh đạm, “So với miễn cưỡng như thế, chẳng bằng chuyện nhỏ này ta làm thay ngươi, ngươi tranh thủ từng phút từng giây mà đuổi theo Yểm Ma Chủ, thêm người thêm phần thắng.”
“… Tự Phi còn đang hôn mê, ta vẫn ổn. Có lẽ Minh Đồng làm ta nhớ tới quá nhiều chuyện, giờ ngược lại chai lì rồi.” Phù Tinh chân nhân cười khổ, “Con đi chăm sóc Mộ cung chủ đi, cảm xúc hắn không ổn, tốt nhất con nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-chi-co-ta-khong-so-phan-dien/2727490/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.