Diệp Vân Chu phủi xiêm y, giũ hết cỏ dại kèm bụi đất ra. Nó vẫn không có cảm xúc gì, không giận dữ cũng chẳng đau buồn.
“Anh Triệu Liên nói mày thích ăn cỏ, bảo mày quái gở lập dị, lần nào tao chơi với họ, họ cũng chế giễu tao! Còn bỏ cỏ dại vào hòm sách của tao, bắt tao viết bảng chữ mẫu cho anh ta. Giờ chó nhà Triệu Liên chết rồi, mai anh ta nhất định sẽ đánh tao, sao tao lại xui đến nỗi phải làm em mày chứ!” Em trai lau nước mắt, “Mày đáng bị đánh, sao cha không đánh chết mày luôn đi!”
“Mày còn khóc nữa là đánh thức cha mẹ đấy. Với cái tao ăn là rau dại, không phải cỏ, mẹ không đưa cơm cho tao, tao bị đói làm sao có sức hái quả.” Diệp Vân Chu đứng lên lãnh đạm nói, quay người lục tìm trong kho nhờ ánh trăng đỏ tươi, tìm được một con côn trùng bện bằng rơm dưới một chiếc ghế gãy, “Nghe hôm qua mày bảo muốn con dế, hôm nay tao dùng hết tiền tiết kiệm ra chợ mua cho mày đây.”
Đứa em vừa định đưa tay nhận, Diệp Vân Chu đã lấy về nắm trong tay.
“Rốt cuộc anh có cho em không?” Em trai với hai lần, Diệp Vân Chu giấu con dế ra sau lưng, nó bèn giận dữ lấy bao bố đập Diệp Vân Chu.
“Tao ghét cỏ với cả sâu, mua cho mày cái này thật sự rất buồn nôn. Xin lỗi tao, không tao đốt trụi con dế này.” Diệp Vân Chu dựa lên ván cửa, dùng hai tay chặn lại.
Em trai sụt sịt mũi: “Thành thật xin lỗi anh, được chưa, mau cho em.”
Diệp Vân Chu bấy giờ mới vứt dế cho nó, nhìn nó vội vàng cất vào bao: “Mày biết vì sao tao đâm con chó kia không?”
Đứa em mắng: “Bởi vì anh bị bệnh, lúc nào cũng không nghe lời cha mẹ.”
“Con dế này không dễ mua, phải nhanh chân, nếu tao đi đường vòng sẽ không mua được.” Diệp Vân Chu nghiêm chỉnh nói, “Vì để mày vui tao mới làm như thế, cha nổi giận với tao, tao cũng không tố cáo mày.”
Em trai do dự một hồi: “Thật không?”
“Ừ, mày vui là được.” Diệp Vân Chu hòa nhã đưa tay lau mặt em mấy cái, “Nhưng mày phải đáp ứng tao một chuyện, không tao sẽ nói cho cha mày lén chạy ra gặp tao, còn giấu trộm dế chơi, tiền bồi thường con chó kia cũng có phần của mày.”
Em trai hoảng sợ, lại hất tay Diệp Vân Chu ra: “Tao không, mày nói láo!”
Diệp Vân Chu giữ cổ tay nó: “Vậy mai tao sẽ nói láo với mẹ.”
“… Thằng sao chổi xui xẻo nhà mày!” Đứa em ra sức giãy giụa, “Mày muốn làm gì?”
“Em trai, ngoan, đừng nói tục.” Diệp Vân Chu nhẹ giọng, “Mai mày đến trường, nếu Triệu Liên dám đánh mày, mày lấy ghế đập nó cho anh.”
“Em không dám, em chắc chắn sẽ bị anh ta đánh một trận.” Em trai lắc đầu nguầy nguậy.
“Không có gì mà không dám, mày đánh thua thì tìm anh, anh giúp mày.” Diệp Vân Chu xoa tóc nó, “Bị cha đánh hay bị Triệu Liên đánh, mày chọn một cái đi.”
“Anh…” Em trai nhìn chòng chọc nó, lui ra sau mấy bước, “Rõ ràng toàn là mày sai, tại sao tao phải chịu đòn.”
“Tao không sai, nếu tao là mày, tao sẽ chặt tay nó.” Diệp Vân Chu nở một nụ cười quái dị, như thể vừa phát hiện một món đồ chơi mới đáng để trải nghiệm, “Tao nghĩ sẽ không khó lắm đâu.”
Em trai sững sờ một chốc, rồi đột nhiên móc con dế ra quẳng xuống đất, vừa khóc vừa lùi về sau: “Mày thật đáng sợ, tao không bao giờ thèm đồ của mày nữa, tao sẽ bảo cha đuổi mày đi!”
Diệp Vân Chu nhìn nó chạy về phòng, tùy ý đá con dế sang một bên, lẩm bẩm nói: “Tao chỉ muốn giúp thôi mà, thật nhạt nhẽo.”
Mộ Lâm Giang khoanh tay nhìn Diệp Vân Chu im lặng đóng cửa kho, rất khó hình dung trong lòng mình có cảm tưởng gì.
Hắn chưa bao giờ thấy tình thân nào kì dị như thế, tựa có tình mà lại vô tình. Hắn hoàn toàn không nhìn thấu Diệp Vân Chu đang nghĩ gì, muốn kiếm cớ đánh nhau, muốn lừa đứa em, hay thực sự muốn giúp em lấy lại công bằng mà chỉ không thể hiện ra được.
Nhưng điều duy nhất Mộ Lâm Giang khẳng định được, là hành động của đứa trẻ này đã rất có phong cách của Diệp Vân Chu tương lai.
Đoạn kí ức này vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, Mộ Lâm Giang có thể cảm nhận dòng linh lực vẫn chảy bình thường, chứng tỏ tiếp đó thế nào cũng có chuyện khắc sâu trong trí nhớ y xảy ra. Hắn thử k1ch thích Hồn Hải để tăng tốc độ hồi tưởng, lá cây xào xạc rung động, vầng trăng máu nhanh chóng lặn xuống, ánh dương lại lần nữa xuất hiện.
Người phụ nữ ra ngoài gọi Diệp Vân Chu, bảo nó đi rửa mặt thay quần áo. Diệp Vân Chu lạnh cóng cả đêm, mặt hơi xanh xao, đang định ăn bữa sáng thì người đàn bà lại đưa cho nó một tờ giấy và một hũ dầu, rồi vội vàng đẩy nó ra cửa, để cha nó dậy khỏi nhìn thấy nó lại phát cáu.
Mộ Lâm Giang đi theo bên cạnh Diệp Vân Chu, cứ thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng. Đứa trẻ mới có bảy tuổi, vậy mà mẹ nó dám yên tâm để nó đi một mình lên trấn trên mua đồ.
Diệp Vân Chu cầm tờ giấy kia, băng qua bãi đất hoang làm Mộ Lâm Giang hết sức khó chịu, lên trấn trên mua dầu và muối, rồi lại tới hiệu may lấy quần áo.
Mộ Lâm Giang ước lượng một chút chiều dài bộ y phục kia, nhất định là cho em trai nó mặc, không tính là sang trọng gì nhưng cũng sạch sẽ chỉnh tề.
Diệp Vân Chu dùng hai văn tiền còn lại mua bánh, xách hũ dầu ngồi xuống nghỉ ở ven đường. Nó mới cắn một miếng đã cau mày, thấp giọng chê một câu thật khó ăn.
Mộ Lâm Giang dựa vào góc tường, không nhịn được cười nói: “Bao giờ ngươi tỉnh lại ta mời ngươi ra quán rượu.”
Hắn vừa dứt lời, trên con đường cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng hét chói tai.
Chỉ thấy hai kiếm tu đang cầm kiếm đánh nhau giữa phố, người qua đường vội vàng né xa ba thước.
Diệp Vân Chu nghe tiếng cũng đi xem, trên đường kiếm khí tán loạn, biển hiệu bị cắt nát bay theo chiều gió. Một người trong đó không địch lại đối phương, binh khí bị đánh bay xa ra ngoài, ngực trúng một nhát kiếm, máu ứa ra rất nhanh.
“Đây không phải cảnh trẻ con nên xem, người lớn nhà cháu đâu?”
Hai mắt Diệp Vân Chu bị một bàn tay che khuất, nó thẳng thừng đập bay cái tay ấy ra. Đoạn ngoái đầu lại, thấy sau lưng đứng một người đàn ông ăn mặc như thư sinh, giọng nói nhã nhặn đôn hậu, tay phải cầm một gậy trúc treo bảng hiệu, trên đó viết “Bói toán đoán mệnh, cầu được ước thấy”.
Cứ thế một hồi, kiếm tu đắc thắng đã tung người ngự kiếm chạy mất dép. Diệp Vân Chu nhìn vết sáng lấp lánh trên trời dần nhạt đi, lơ đãng hỏi: “Ngươi là thầy bói, vậy tính xem người lớn nhà ta ở đâu đi.”
“Ha ha, giá bói của ta là một lượng bạc đấy, cháu có không?” Thầy bói buồn cười nói.
“Ngươi hỏi ta trước, chỉ thu ngươi mười văn, ta cho ngươi đáp án.” Diệp Vân Chu cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Thầy bói ngẩn người, cười ha hả: “Nhóc nhà cháu thú vị thật, nói thế dễ bị đòn lắm đấy.”
Thầy bói quan sát kĩ nó một lượt, duỗi tay sờ trán nó, thấy vết thương trên mu bàn tay thì khuyên nhủ: “Nhóc con, cháu đang sốt đó, nên đi y quán khám đi.”
Diệp Vân Chu nói: “Ta không có tiền.”
“Ơ, đây đúng là vấn đề rất thực tế.” Thầy bói nghẹn họng một chút, “Vậy ta đưa cháu về nhà.”
“Ta không được nói cho người lạ nhà ta ở đâu.” Diệp Vân Chu lại nói.
Thầy bói thở dài thượt một hơi: “Thôi, gặp cháu cũng là duyên phận, không xa phía trước có một y quán, ta đi mua thuốc với cháu, tiền ta trả.”
“Ta không nhận tiền của người khác bừa bãi, nếu ngươi khăng khăng muốn làm như vậy, ta có thể đổi lấy bằng câu trả lời của câu hỏi thứ nhất.” Diệp Vân Chu nói.
“Được rồi, có chí khí.” Thầy bói tán dương.
“Người lớn nhà ta đều ở đảo Hồng Mông.” Diệp Vân Chu chớp chớp mắt.
“… Sao cháu không nói ở Thương Mân giới luôn đi.” Thầy bói cạn lời, “Đi thôi, tới y quán.”
Diệp Vân Chu sốt không quá nghiêm trọng, đại phu xem qua liền cho một viên đan, nghiền nát rồi hòa vào nước ấm uống, ngủ một giấc trong phòng nghỉ là khỏe. Diệp Vân Chu ngồi trên giường, nhận chén thuốc thầy bói đưa, uống hết một hơi.
“Cháu lanh lợi như thế, sao lại bị cha mẹ đánh?” Thầy bói dọn ghế ra trước giường, hỏi.
Diệp Vân Chu vốn không định để ý đến hắn, nhưng không hiểu vì sao đầu lưỡi như không thể kiểm soát mà tự hành động, một năm một mười nói hết những gì xảy ra.
Thầy bói vuốt cằm trầm ngâm: “Ừm… Sao cha ngươi không báo Chấp Pháp đường mà lại để con trai mình phải khóc vậy nhỉ. Nhóc con đáng yêu thế này, không chừng còn làm Triệu gia phải bồi thường ngược lại ấy chứ.”
“Ngươi làm gì với ta?” Diệp Vân Chu che miệng, “Ngươi tu tiên sao?”
“Ừm, thông minh thật, ta là y tu.” Thầy bói cười nói.
“Ngươi hạ thuốc một đứa trẻ phàm nhân!” Diệp Vân Chu định xuống giường, song chân lại mềm nhũn, ngã về.
“Đừng kích động, chờ lát nữa tỉnh ngủ là cả vết thương ngoài của ngươi cũng lành.” Thầy bói trấn an nó, “Nhóc con nhà ngươi đặc biệt phết đấy nhỉ, ta muốn nghe lời thật lòng của ngươi.”
Diệp Vân Chu há to miệng, đột nhiên hung hăng cắn lưỡi mình, nhưng thầy bói còn nhanh hơn, vươn tay chấm một vệt sáng vàng vào nó. Diệp Vân Chu cảm giác ngay đến răng mình cũng không khống chế được.
“Bởi vì ta muốn làm, muốn làm thì làm, tại sao phải bắt ta nhận sai? Lẽ nào mọi chuyện phải nghịch ý ta mới đúng à? Ta cũng đâu thực sự đi giết người phóng hỏa.” Cơn giận tràn khỏi mắt Diệp Vân Chu, nó dứt khoát nhắm mắt lại, mặc mình thao thao bất tuyệt tuôn trào, “Có ngươi bắt nạt ta thì ta bắt nạt lại; hắn đòi tiền ta thì ta đòi hắn gấp đôi; hắn muốn làm ta mất mặt, ta cho hắn mất mặt không dám ra ngoài. Nếu hắn không bắt đầu trước, ta cũng chẳng thèm làm chuyện vô nghĩa như thế, cuối cùng lại như thể ta sai vậy, tất cả mọi người đều trách ta, bảo ta nói láo.”
“Ừ, tiếp tục.” Thầy bói bưng một chén trà, đủng đỉnh lắng nghe.
“Cha mẹ bảo ta thành thật thì ta nói thật cho họ; họ hỏi ta biết sai chưa, ta không muốn lừa họ, ta không biết ta sai ở đâu hết.” Ngữ khí Diệp Vân Chu dần nhuốm màu oán giận, “Họ chỉ muốn nghe nói dối mà lại bảo ta phải thành thật, họ chưa bao giờ quan tâm ta nghĩ thế nào. Có khi đầu ta đích xác bị bệnh, cho nên họ mới ghét ta; nếu họ thích ta, họ đã không sinh một đứa em cho ta, phân chia đi hết những thứ thuộc về ta. Ta chịu đủ rồi!”
Nghe xong, thầy bói đăm chiêu một lát: “Vậy vì sao ngươi không lừa họ? Hi sinh tự do, vứt bỏ tự trọng, kiềm chế [email protected] muốn, ngưng lại cố gắng… Những thứ này đều đổi lấy được lợi ích, bất kể là lợi ích tiền bạc hay tình cảm. Huống hồ chẳng qua chỉ nói dối vài câu vô thưởng vô phạt là có thể dễ dàng đạt đến cục diện hai bên cùng có lợi, nói điều cha mẹ ngươi thích nghe, làm việc ngươi thích làm, chuyện này rất đơn giản, không phải ư?”
“Ngươi bảo ta lấy lòng họ.” Diệp Vân Chu tổng kết.
“Lời ta nói quả thực hơi phức tạp một chút, ngươi hiểu như vậy cũng được. Còn ta sao không phải đang lấy lòng người khác chứ? Kiếm tiền từ họ, cho họ tiên đoán họ muốn, về phần họ sống hay chết, ai quan tâm?” Thầy bói nhún vai, giải thuật định thân cho Diệp Vân Chu, “Chỉ cần ngươi cho họ đáp án như mong muốn trong lòng, họ sẽ chủ động giúp ngươi hoàn thiện nó.”
Diệp Vân Chu cúi đầu che kín hai mắt mình, thử hỏi hắn, “Nếu ta học được giống hai tên dùng kiếm trên đường vừa nãy, thì có thể làm chuyện mình muốn không? Ta phải đi đâu mới học được?”
“Vậy vẫn chưa đủ, chúng chỉ mới Trúc Cơ thôi. Kiếm tu chạy trốn kia không quá một ngày sẽ bị Chấp Pháp đường bắt, gã quá yếu.” Thầy bói lắc đầu, “Môn phái kiếm tu gần đây nhất sẽ tổ chức sát hạch nhập môn vào mùa thu hằng năm, phí báo danh là năm mươi lượng, ngươi trả nổi không?”
“Thế phải mạnh bao nhiêu mới được?” Diệp Vân Chu hỏi tiếp, không quan tâm lượng phí tổn kếch xù kia.
“Cái này hả, Nguyên Anh kì có thể lên làm môn chủ của một môn phái không tệ, tuy mức độ thích gì làm nấy vẫn còn bị giới hạn, nhưng cũng đã khiến người ta phải đố kị, dẫn tới tai họa – bị nhân sĩ chính đạo dối trá khác đánh vào tà ma ngoại đạo, mà không chừng sẽ chết đó. Đây là cái giá phải trả cho việc phá vỡ quy tắc, giống như người đầu tiên bắt nạt ngươi vậy.” Thầy bói u ám nói.
“Thế phải rất mạnh mới không chết?” Diệp Vân Chu hơi ngẩng đầu, gương mặt ngoan hiền điểm một nét hưng phấn.
“Nhóc con nhà ngươi dã tâm thật không nhỏ. Đại Thừa kì, thậm chí cả Độ Kiếp kì cũng không thể đảm bảo mình không bị giết.” Thầy bói thò tay xoa nhẹ đầu Diệp Vân Chu, “Nghĩ kĩ lại mục tiêu chân chính của ngươi, thay đổi mạch suy nghĩ, cứ một mực chạy theo sức mạnh sẽ không có đích đến, đừng làm mệt đầu óc của ngươi.”
Diệp Vân Chu cẩn thận ngẫm nghĩ, dường như không có mục tiêu rõ rệt nào, nó thử nói: “Tỷ như kiếm tu vừa rồi, nếu dẫn đối thủ đến rừng hoang núi vắng mà đánh nhau, sau đó thiêu hủy thi thể, Chấp Pháp đường còn bắt được không?”
Thầy bói đột ngột đứng lên, ấn hai vai Diệp Vân Chu. Nó chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không để lộ bất kì phản ứng giật mình hay sợ sệt gì.
“Ngươi nói không sai, ngươi quả là thiên phú dị bẩm! Dùng cái giá nhỏ nhất đổi lấy ích lợi lớn nhất, thứ ngươi cần học không chỉ là trở nên cực mạnh, mà còn phải nắm giữ sự cân bằng trong đó.” Thầy bói không chút che giấu lòng tán thưởng dành cho nó, “Ngươi tên là gì? Bái ta làm thầy, thế nào? Đừng về nhà nữa, đi theo ta đi.”
“Giờ ta đi theo ngươi, chẳng may ngươi bán ta thì sao.” Diệp Vân Chu lí trí cự tuyệt, “Nếu ngươi thực sự vừa ý ta làm đồ đệ, thì bảy năm sau hãy lại đến. Khi đó ta có thể tự bảo vệ mình, ắt sẽ đi theo ngươi.”
“Chậc, lòng cảnh giác nặng thật.” Thầy bói có phần bất mãn, “Nhưng mà cũng được, để xem ngươi rốt cuộc có phải đang mạnh miệng hay không.”
Mộ Lâm Giang đứng bên mép giường, tay nắm mấy lượt lại buông ra, rất khó nói Diệp Vân Chu bị thiếu giáo dục đúng đắn hay bẩm sinh có tình cảm đặc biệt với sự tà ác. Hắn bắt kịp Diệp Vân Chu về nhà, thấy nó điều chỉnh nét mặt trên đường, lộ ra nụ cười lương thiện, tới khi bước vào cửa nhà thì quỳ bịch xuống, nước mắt lã chã nắm lấy góc áo người phụ nữ, xin lỗi nhận sai với cha mẹ bằng mười phần thành ý.
Đúng lúc này Hồn Hải kí ức chợt xoay tròn méo mó, cảnh vật dần biến mất. Trước khi rút khỏi ý thức, Mộ Lâm Giang thấy không trung cuối cùng cũng biến thành màu xanh thẳm bình thường, rừng quả trước nhà cũng kết đầy trái chín vàng óng.
Mộ Lâm Giang không biết đây là do Diệp Vân Chu thỏa hiệp hay thế nào khác, dầu gì muốn hiểu tư duy của y quả thực rất khó. Hắn trở lại hư không, chống thái dương dựa vào ngai vàng. Chuyến tham quan này làm hắn vô cùng mệt não, cách xử sự của Diệp Vân Chu không phải một ví dụ mẫu mực để noi theo, nhưng nếu muốn chỉ trích y, thì dường như không có đường nào mà mở lời.
Hắn tiện tay kéo một cầu sáng khác, nghĩ bụng khi Diệp Vân Chu lớn hơn chút, chắc sẽ không bệnh như thế nhỉ.
Sau khi cảnh tượng kí ức mở ra, trước hết Mộ Lâm Giang cúi đầu nhìn dưới chân, là gạch bình thường, bầu trời vẫn sáng sủa như cũ, không có màu gì đày đọa con mắt. Nơi này vẫn là nhà Diệp Vân Chu.
Hắn đi mấy bước, tiến vào đại sảnh qua cửa phòng mở rộng. Bốn người trong gia đình đang ngồi trước bàn ăn cơm, Mộ Lâm Giang hơi ngoài dự liệu, bởi lần này mặt cha mẹ Diệp Vân Chu đã rõ ràng, Diệp Vân Chu rất giống mẹ, cùng là diện mạo thanh tú nhu hòa.
Bấy giờ Diệp Vân Chu mặc một bộ áo lam gọn gàng, bên hông mang theo bội kiếm và túi càn khôn, tinh thần thiếu niên sáng láng, lại không biểu lộ sự sắc sảo, khí chất nhẹ nhàng vô hại.
Mộ Lâm Giang nhớ lại diện mạo hiện tại của Diệp Vân Chu, dường như mới lớn hơn hai ba tuổi so với hình ảnh trong kí ức này.
Cha Diệp mặt nặng trình trịch, em Diệp Vân Chu ngồi bên cạnh nó, nhưng lại ra sức dịch ghế về phía mẹ, cách một khoảng với Diệp Vân Chu.
“Cha, lần này con về, là muốn nói rằng học phí năm nay cũng…”
“Học phí gì? Chẳng năm nào về được nhà, luyện kiếm cái chó gì. Mày gặp được mấy thần tiên sống trường sinh bất lão ở trấn trên chúng ta?” Cha Diệp đập đũa ngắt lời Diệp Vân Chu, “Toàn làm không công cho người ta, mày mà yên phận ở nhà giúp cha làm việc, cha còn cho mày được chút tiền công. Còn nếu thế nào mày cũng phải tu tiên, thì đừng há mồm xin tiền trong nhà, mày luyện mấy năm rồi? Chả thấy mày mọc thêm được ba đầu sáu tay gì.”
Diệp Vân Chu bị ông ta chặn họng, buông đũa không nói gì.
Mẹ Diệp thở dài: “Tiểu Chu, con phải hiểu cha mẹ làm cha mẹ cũng không dễ, mấy năm nay buôn bán ế ẩm, bạn từ bé của em con, thanh mai trúc mã ấy, người ta từ chối bao nhiêu bà mối đến tận cửa như vậy, chỉ chờ sính lễ của chúng ta để đính hôn trước. Con chưa thích cô nương nào, nhưng cha mẹ cũng phải tích cóp sính lễ cho con chứ, dạo này thực sự là giật gấu vá vai.”
“Con biết.” Diệp Vân Chu nở nụ cười, “Con nói học phí con đã tự tích đủ rồi, con vẫn còn mấy tờ ngân phiếu, cha mẹ cứ lấy trước dùng đi.”
“Con… Con lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Mẹ Diệp nhận ngân phiếu Diệp Vân Chu đưa, vừa nhìn rõ số đã lập tức vội vàng đưa cho cha Diệp.
Sắc mặt cha Diệp hòa hoãn hơn không ít, liếc Diệp Vân Chu một cái: “Mày không đánh đánh giết giết gì ở ngoài chứ.”
“Cha nó, nói cái gì đâu. Tiểu Chu nhân hậu, chỗ này chắc chắn là tiền bán tiên thảo con nó từng nói đấy, đúng không Tiểu Chu?” Mẹ Diệp cười nói.
Diệp Vân Chu gật đầu: “Vâng, gần đây con được phép xuống núi du lịch, có thể nhận nhiệm vụ treo thưởng, nhà mình gặp khó thì nhớ bảo con.”
Cha Diệp bấy giờ mới có chút ý cười, bùi ngùi không dứt nói: “Ôi, cuối cùng mày cũng biết hiểu chuyện, biết suy nghĩ vì gia đình. Hồi nhỏ cha mày giận mày nhiều như thế, không ngờ có ngày mày cũng có tiền đồ. Em mày ấy, cha không mong nó có thể trở nên xuất sắc, chờ hai năm nữa thành thân rồi giúp nhà quản vườn ghi sổ, có cuộc sống yên ổn là được, dám chắc là không có bản lĩnh như mày.”
Mẹ Diệp chỉ phụ họa theo, gắp chút thức ăn cho Diệp Vân Chu. Nó im lặng nghe, tay siết đũa càng ngày càng chặt, vừa định đứng cậy tìm cớ cáo từ thì đứa em bên cạnh thình lình run rẩy khắp mình, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, ngã từ trên ghế xuống.
“Tiểu Thịnh? Con làm sao thế? Cha nó đỡ con mau!” Mẹ Diệp sợ tới luống cuống ngồi xổm xuống kiểm tra Diệp Vân Thịnh, cha Diệp cũng đẩy bát đũa ra mà gọi.
Diệp Vân Chu đứng lên tránh chỗ, thở hơi gấp, vịn bàn khom lưng phun một ngụm máu, chậm chạp dùng mu bàn tay lau khóe miệng.
“Mày còn nhìn cái gì? Mau tìm đại phu tới, không phải mày bay nhanh lắm à?” Cha Diệp ngẩng đầu quát Diệp Vân Chu.
“Con bị chút nội thương, mấy hôm nay không dùng linh lực được.” Diệp Vân Chu thoạt trông có phần bất đắc dĩ.
“Vậy thì chạy nhanh lên!” Cha Diệp tức nổ phổi ôm Diệp Vân Thịnh hôn mê, “Sao nó lại bị ngất được, có phải mày mang thứ gì dơ bẩn về không?”
“Con đi tìm đại phu đến khám.” Diệp Vân Chu duỗi tay xem mạch tượng của em trai, âm thầm dùng một sợi linh lực kiểm tra. Cha nó cảnh giác nhìn nó, như thể sợ nó mưu hại người thân vậy.
Nó ra ngoài, song không đi thẳng tới trấn trên mà ngừng ở cánh đồng hoang, nhìn xung quanh một lượt, cất giọng: “Ra đi, dẫn ta tới đây có mục đích gì?”
“Ha ha, lâu không gặp như vậy, Diệp thiếu hiệp phong độ hiên ngang, chính khí lẫm liệt quá nhỉ.” Từ mặt cỏ cao đến đầu gối, một bóng người mặc như thư sinh chậm rãi xuất hiện, “Không biết Diệp thiếu hiệp sống thế nào? Phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung?”
Diệp Vân Chu hơi ngạc nhiên, tay phải nắm lấy chuôi kiếm cũng buông xuống, nụ cười trở nên nghiền ngẫm: “Là ngươi, ta nhớ ra rồi, trước kia chúng ra hẹn bảy năm sau gặp, nhưng giờ đã là năm thứ tám. Ngươi thất hẹn trước, nên ta đã quyết định làm một người tốt.”
“Cây muốn lặng nhưng gió chẳng muốn ngừng, ngươi càng muốn làm một người tốt, những quá khứ đó đối với ngươi sẽ càng như bóng với hình.” Thầy bói đi ra sau Diệp Vân Chu, vỗ vỗ lưng nó, “Vết thương này của ngươi không phải do hái linh thảo nhỉ, đó là ngân phiếu dính máu… Ta nói không phải máu người khác, mà là máu ngươi. Ngươi liều mạng như vậy cũng không đổi lấy được sự quan tâm bình đẳng của chúng.”
Dáng cười của Diệp Vân Chu từng chút thu về, nó phun máu ở trước mặt cha mẹ, cũng chỉ đổi lại được một người mẹ khóc tỉ tê với em trai, và một người cha phòng bị trách móc.
“So với tám năm trước, ngươi đã thay cách ngụy biện rồi.” Diệp Vân Chu thở dài, “Ngươi hạ độc Diệp Vân Thịnh, lần này lại muốn lừa ta làm gì? Nếu ta từ chối, ngươi sẽ giết nó đúng không?”
“Rất đơn giản, làm đồ đệ của ta.” Giọng thầy bói lạnh dần, “Ta không thích chứng kiến ngươi phải sa sút nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục như thế. Ta từng rất tán thưởng ngươi, ta tuyệt không cho phép mình nhìn lầm người, lẽ nào ngươi thực sự ngụy trang lâu quá, nên đã chết lặng tới nỗi không thấy rõ bản thân hay sao? Bọn chúng đã không quan tâm ngươi, ngươi liều mạng lấy lòng chúng có vui được ư? Giây trước còn tươi cười chào đón, giây sau đã ruồng bỏ nhục mạ, đủ thấy lòng người là bất khả tín cỡ nào. Diệp Vân Chu, ngươi đi sai quá nhiều, thứ ngươi khát vọng là máu, là kiểm soát, là bất chấp tất thảy!”
Diệp Vân Chu khép mắt, như đang kìm nén điều gì đó: “Ta đã có môn phái, cũng không muốn học y, ngươi đổi điều kiện khác đi.”
Thầy bói quan sát nó một lượt, ngữ khí lại thay đổi, hòa nhã cười nói: “Là ta nóng nảy lỗ m ãng. Xem ra không làm ngươi tỉnh khỏi mộng đẹp thì ngươi sẽ không thể nào đi theo ta được.”
“Vậy ngươi định đánh thức một người vờ ngủ thế nào?” Diệp Vân Chu rất hứng thú nhìn hắn.
“Rất đơn giản, ta sẽ cắt mi mắt của y.” Thầy bói giữ bả vai Diệp Vân Chu, cười khẩy một tiếng, vung cờ hiệu trong tay, biến mất tại chỗ.
Diệp Vân Chu đứng lặng một lát, tay phải mới ngừng run. Biết là uổng công, nhưng vẫn xuống núi tìm đại phu.
Mộ Lâm Giang chưa từng trông thấy cảm xúc giằng co trong mắt Diệp Vân Chu. Trong nhận thức của hắn, Diệp Vân Chu luôn để mặc cho tay và não mình đồng bộ với nhau, song bấy giờ, trong mắt y triều dâng d*c vọng mênh mông. Mộ Lâm Giang cảm giác y đang bức thiết muốn phá hủy thứ gì đó, muốn buông thả bản thân, nhưng cuối cùng vẫn cất bước về phía thị trấn.
“Ngươi cũng từng ôm một tia hi vọng với tình thân ư?” Mộ Lâm Giang nhẹ giọng nói với Diệp Vân Chu đứng trong sân. Câu này tất nhiên không nhận được lời đáp. Đôi khi hắn cũng có một chút xung động ngang ngược, tỷ như chết cùng Diệp Vân Chu, nhưng hắn biết, nếu thực sự tới ngày ấy, lí trí và lương tâm mình vẫn sẽ chiếm thượng phong.
Mà lí trí của Diệp Vân Chu thì khó mà định luận được, lương tâm ngay từ đầu đã đầy ngập nguy cơ.
Đoạn kí ức này ròng rã suốt mười ngày, Mộ Lâm Giang đã nhảy qua không ít. Tất cả đại phu xung quanh đều đã bị mời một lượt, nhưng không ai trị được căn bệnh “ngất đột ngột” quái lạ này. Em trai Diệp Vân Chu gầy đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mẹ Diệp ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, cha Diệp thì mấy lần muốn giơ tay đánh chửi Diệp Vân Chu, nhưng ngại rằng nó giờ đã là kiếm tu Trúc Cơ với bội kiếm bên hông, từ đầu đến cuối vẫn không dám thực sự ra tay.
Ngày thứ mười một, một thư sinh nho nhã cầm cờ hiệu đi vào trong sân, trên mảnh vải kia viết “Nghi nan tạp chứng, thuốc đến bệnh trừ.”
“Nghe nói nhà này có người tìm thầy trị bệnh.” Thầy bói nghênh ngang vào nhà trong ánh nhìn trân trối ngạc nhiên của Diệp Vân Chu, chắp tay với cha Diệp, “Tại hạ là thầy lang tha phương, hồi trẻ từng học mấy năm ở môn phái tiên gia. Chẳng hay tại hạ có thể khám thử một lần, nếu không tìm được nguyên nhân, sẽ tuyệt không thu một văn tiền.”
“Ngươi…” Diệp Vân Chu ngậm cục tức nhường đường cho hắn, còn chưa kịp nói gì, bên tai đã vang lời truyền âm của thầy bói.
“Đừng nói lung tung, không lệnh tôn lại tưởng ngươi biết danh y mà giấu không nói, càng tăng thêm hiềm nghi của ngươi.”
Diệp Vân Chu đoán chừng thầy bói là Kim Đan kì, giờ nó mới vào Trúc Cơ không lâu, cơ bản không phải đối thủ của hắn. Bèn lui ra sau vài bước, xem hắn nói được cái gì.
Thầy bói đi vào sảnh, sau một phen chẩn trị, châm cứu và cho uống thuốc đã thực sự khiến Diệp Vân Thịnh tỉnh lại – chẳng qua vẫn suy yếu khó lên tiếng nổi – bèn được cha mẹ Diệp lia lịa bái là thần y.
“Ầy, bệnh này là bệnh bẩm sinh, lệnh lang hồi nhỏ sẽ không có biểu hiện gì khác thường, nhưng giờ đã lớn hơn, khí tiên thiên không đủ, cơ thể sẽ khó mà hoạt động. Phen cứu chữa này của ta, chỉ e cũng không trụ được mấy ngày.” Thầy bói lắc đầu than thở.
“Vậy phải làm sao hả thầy? Thần y, van thầy nghĩ cách lần nữa, nó đang sắp sửa đính hôn. Con lớn nhà ta là người môn phái tu tiên, có yêu cầu gì thầy cứ nói, dù có dốc hết gia sản ta cũng phải cứu nó.” Mẹ Diệp quỳ trên đất, đau khổ cầu xin.
“Ơ, biện pháp thì có, chỉ sợ các ngươi không chấp nhận được.” Thầy bói ra vẻ khó khăn.
“Chúng ta sẵn sàng làm bất cứ việc gì, dù muốn cái mạng già này, ta cũng bất chấp!” Cha Diệp cắn răng nói.
“Vậy thì… Xin lỗi, mời vị công tử này tránh đi cho.” Thầy bói đột nhiên chỉ về hướng Diệp Vân Chu, “Tuổi y còn nhỏ, có lẽ nghe sẽ không phù hợp lắm.”
Mẹ Diệp tưởng là biện pháp máu me, bèn ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Chu: “Tiểu Chu, con ra ngoài trước đi, mẹ không muốn thấy con cũng ngã nữa đâu.”
Diệp Vân Chu và thầy bói liếc nhau, đoạn nó quay người ra ngoài.
Mẹ Diệp đóng cửa phòng. Diệp Vân Chu đứng tựa ngoài cửa, sau đó nghe thấy thầy bói ngần ngà ngần ngừ ra dáng ra hình, rồi cuối cùng không thể không nói ra phương pháp.
“Vị tiểu công tử kia là người tu hành, khí huyết đầy đủ, lại là máu mủ chí thân với lệnh lang, chỉ cần lấy máu đầu tim của y là có thể chữa khỏi cho lệnh lang… Hầy, suy cho cùng vẫn là vô dụng, đều là con mình, môi hở thì răng lạnh, sao có thể vì cứu đứa này mà bỏ đứa kia chứ.”
…
Diệp Vân Chu đứng múa kiếm nơi đồng không mông quạnh, khuấy cho cỏ dại tán loạn khắp trời. Nó ngửa đầu nhìn bầu trời bạt ngàn, chợt khát khao được mặc sức phô bày kiếm khí, san hết trăm dặm thành bình địa.
Không đến hai canh giờ, cha mẹ Diệp đã rối rít ra tìm nó.
Mẹ Diệp cười sượng ngắc, kéo tay Diệp Vân Chu về: “Vị thần y kia đúng là thần tiên, thầy đã có cách chữa khỏi cho em trai con rồi. Tối nay chúng ta sẽ giữ thầy lại ăn cơm, con cũng mau về đi.”
“Không, không cần, thần y sẽ phối thuốc.” Mẹ Diệp cười khan, “Khi nào em con khỏe hẳn, mẹ cũng đưa nó đến môn phái của con đi. Phải cố gắng rèn luyện thật tốt, anh em con mới chăm sóc nhau được.”
“Mẹ.” Diệp Vân Chu bỗng ngắt lời bà ta, “Mẹ có sẵn lòng chết vì con không?”
“Dĩ nhiên là có, mẹ… Con đang nói gì thế, nếu con ngã bệnh, mẹ có hi sinh cũng phải cứu con. Chớ nói lời không hay như thế.” Mẹ Diệp nói năng có phần lộn xộn, cha Diệp đứng bên cạnh đằng hắng mấy tiếng, ra vẻ từ ái, “Cha trách lầm con, con cũng đã mười lăm rồi, hai cha con ta lát nữa phải uống thỏa thích một bữa.”
Diệp Vân Chu miễn cưỡng động khóe miệng, tay phái nắm lấy chuôi kiếm bên hông, chợt ngẩng đầu, thấy thầy bói đang đứng trong sân nhìn mình, nó lại thả tay xuống.
Nguyên một bàn cơm được bày trong đại sảnh, Diệp Vân Chu gần như bị cha Diệp ấn lên ghế, thầy bói ngồi bên cạnh nó, liếc mắt đầy đắc ý.
Diệp Vân Chu qua loa gắp mấy miếng, mẹ Diệp đưa nó một li trà, ngón tay run rẩy.
“Mẹ, mẹ khóc kìa.” Diệp Vân Chu nhận chén trà, bình tĩnh nói.
“Mẹ vui quá thôi, em con được cứu rồi, mẹ vui quá.” Mẹ Diệp bối rối lau nước mắt.
Cha Diệp uống từng ngụm rượu giải sầu, chỉ có thầy bói là ăn sướng nhất.
“Cha mẹ không có gì muốn nói ư?”
“Nói cái gì, Tiểu Chu, con mau uống trà đi, đồ mẹ nấu bị mặn…”
“Mẹ, trước giờ con rất tin mẹ.” Diệp Vân Chu nhìn chăm chăm nước trà sóng sánh trong chén, gợn nước tả tơi phản chiếu ánh mắt ngày càng u ám của nó, “Con thành thật với mẹ, con nhận lỗi với cha, con gửi tiền cho mẹ, con tưởng rằng chỉ cần làm cha mẹ hài lòng, có thế nào cũng đổi lấy được hồi đáp chân thành. Nhưng lần này ta thực sự sai rồi, ta phải chân thành tạ lỗi với bản thân.”
Diệp Vân Chu ngửa đầu nâng tay áo che khuất nửa khuôn mặt, trông như uống sạch một hơi nước trà, nhưng thực tế lại kín đáo chuyển một phần vào túi càn khôn giấu trong tay áo. Nó dựa vào ghế, tưởng như đang tỉnh táo chìm vào một hồi mộng ảo, chỉ có điều, nó đang thức dậy từ giấc mộng.
Thầy bói chuyển nó tới giường. Ngũ giác của nó vẫn còn, nó có thể trông thấy ánh sáng trong tầm mắt, có thể nghe được tiếng khóc đã nghe đến phát ngán, và có thể cảm nhận được cái đau nhói khi thầy bói đâm một cây kim vào ngực mình.
Ngày hôm sau, một chiếc quan tài được đưa tới từ rất sớm. Diệp Vân Chu bị bỏ vào quan tài, nghe mấy câu khấn nực cười của cha mẹ và em trai khi đốt vàng mã. Nó không nhúc nhích nổi một ngón tay.
Nắp quan tài khép lại, tới ánh đỏ cuối cùng trong mắt cũng hóa thành đen đặc.
Ngày thứ ba, Diệp Vân Chu chòng chành trong quan tài hơn mười dặm đường núi. Cha Diệp đào một cái hố ở sau núi, rồi hớt hải hạ táng, nói họ sẽ chuyển nhà trước mộ nó.
Mộ Lâm Giang ngồi trên mộ bia của nó. Đây là kí ức Diệp Vân Chu, nên giờ hắn không nhìn thấy gì, chỉ có thể phán đoán nhờ âm thanh, cảnh vật xung quanh cũng cực kì bừa bãi nhạt nhòa.
Mộ Lâm Giang ủ rũ che mắt lại. Nếu đây là hiện thực, hắn nhất định sẽ đào Diệp Vân Chu ra mà ôm lấy, nói cho y biết, dù thế nào cũng sẽ luôn có người đối đãi thật lòng với y, đừng để mất lòng tin quá sớm.
Nhưng Mộ Lâm Giang cũng biết, so với Diệp Vân Chu, thuở thiếu thời của mình là bất hạnh hơn song cũng may mắn hơn, hắn không thể mong muốn đơn phương bảo Diệp Vân Chu lạc quan cởi mở được.
Ngày thứ tư, thầy bói cuối cùng cũng tới đây, quật mồ mở quan, nhét thuốc giải cho Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu ngồi trong quan tài, vặn cái cổ đã cứng cả lại, ngoảnh đầu nhìn tấm bia khắc chữ “Mộ của ái tử” thì không nhịn nổi cười ra tiếng.
“Thì ra đây là ái tử (con yêu) à, yêu đến chết con, trong thiên hạ này còn tình yêu nào chân thực hơn thế này chứ?” Diệp Vân Chu run run rẩy rẩy bò ra. Thầy bói vươn tay, nó tóm chặt nhảy ra ngoài, gắng gượng đứng vững, “Người chẳng trải thêm hai tầng chăn bông vào quan tài cho ta gì cả, ta đau lưng mỏi chân hết rồi này. Làm sư phụ mà bủn xỉn như thế, ta thấy tương lai hơi bị đáng lo đấy.”
Thầy bói rốt cuộc vừa lòng với thái độ của Diệp Vân Chu, bèn hào phóng phẩy tay thi thuật, xua tan sự khó chịu của nó, “Ta khuyên ngươi nên chôn lại quan tài trước, sau đó nghĩ một cái tên mới đi. Cha ngươi chẳng mấy chốc sẽ đến môn phái nói với họ ngươi bị bạo bệnh đột ngột bỏ mình, hộ tịch cũng sẽ bị xóa, trên đời sẽ không còn tồn tại người tên Diệp Vân Chu.”
“Ừm… Tên quả thực là một vấn đề, có điều mặt mới là vấn đề lớn ấy, người có pháp bảo dịch dung không?” Diệp Vân Chu chìa tay nói, “Cho đồ đệ chút quà gặp mặt trước đi.”
“Trà kính sư chưa dâng, nhãi con ngươi còn vô liêm sỉ ngược lại à, chí khí năm đó đâu?” Thầy bói trêu nó, nhưng vẫn ném cho nó một tấm da mặt, “Tự mò xem dùng thế nào.”
Diệp Vân Chu xuyên đầu ngón tay qua hốc mắt tấm da kia, quay hai vòng, đoạn hiếu kì hỏi: “Người cứ khăng khăng phải thu ta làm đồ đệ, đến cùng muốn dạy ta cái gì? Một tay hạ độc một tay cứu người, kiếm đồng tiền thâm hiểm độc địa à?”
“Đây chỉ là trò tiêu khiển ngẫu hứng của ta thôi, đồ đệ ạ, đã là bố cục thì phải lớn.” Thầy bói ve vẩy ngón tay, “Trước hết phải đi thăm hỏi mấy người bạn ở chợ đen của sư phụ đã, mở rộng mạng lưới quan hệ là bước đầu tiên của bố cục.”
Diệp Vân Chu cất da mặt đi, lấy ấm chén và một lò lửa nhỏ từ túi càn khôn, đoạn cắt một góc quan tài, chém nát rồi bỏ vào lò, ngồi xổm xuống bắt đầu nghiêm túc pha trà.
Thầy bói ngẩn người: “Ngươi làm gì thế? Mang không ít đồ nhỉ, biết hưởng thụ ghê.”
“Trà kính sư đó.” Diệp Vân Chu nói như chuyện đương nhiên, “Ta bắt một tên cướp giúp Chấp Pháp đường trấn trên, đường chủ vui vẻ tặng ta một hộp trà ngon, hôm nay bèn hiếu kính sư phụ.”
Thầy bói vuốt cằm cười mấy tiếng: “Không tồi không tồi, đồ đệ ngoan, bao giờ xuống núi sư phụ mang ngươi vào quán rượu ăn chơi một bữa.”
Diệp Vân Chu đổ nước được đun nóng vào ấm, tráng một lần, rồi rót vào chén, dùng tay áo quạt cho nguội bớt: “Sư phụ, người nghĩ một cái tên mới cho ta đi, nhất thời ta chưa có ý tưởng gì.”
“Hừm, vi sư cũng không biết đặt tên á.” Thầy bói dạo bước trầm tư.
Chờ trà nguội bớt, Diệp Vân Chu nâng chén lên, kính cẩn cúi đầu dâng cho thầy bói.
Thầy bói hồ hởi nhận lấy, hương trà nồng đượm, hắn nghiêm chỉnh uống hết một chén, rồi bỗng nói: “Đúng rồi, hình như ta chưa nói cho ngươi… tên… của ta…”
Tay phải thầy bói cứng đờ, chén trà rời khỏi tay, rơi vỡ một tiếng giòn vang. Dưới vị trà che phủ vậy mà lại có độc tê liệt lúc ấy hắn đưa cho cha mẹ Diệp để Diệp Vân Chu uống.
Độc này không phải vấn đề với chính hắn, nhưng chỉ chớp mắt khựng lại ấy, lưỡi kiếm lạnh lẽo đã đâm vào ngực, hung hăng nạy, rồi xoắn một vòng, cùng với mũi kiếm rút ra là một chưởng tới, âm thanh xương sườn vỡ vụn không ngớt bên tai.
Diệp Vân Chu vẩy máu trên thân kiếm, nhìn thấy bói ngã trên đất kinh sợ không thôi, lại cho một kiếm vào vai, kéo kiếm lôi hắn vào quan tài, đoạn ngồi xổm xuống, vai rung rung. Lát sau, nó rốt cuộc ngửa đầu cười ha hả một cách càn rỡ.
“Ngươi nói đúng lắm, ta cần gì phải kiềm nén bản thân chứ? Biểu cảm khiếp sợ mà khó hiểu giờ này của ngươi, thậm chí đã làm máu ta chảy ngược, đầu váng tai ù… Trước nay ta, chưa, bao, giờ! Cảm nhận được niềm sung sướng như vậy!” Diệp Vân Chu trút một tràng, vươn tay, gió lướt qua kẽ ngón tay nó, lạnh căm căm, hòa lẫn với mùi máu tươi.
Thầy bói nói không nên lời, máu từ miệng hắn tuôn ra đều ngấm hết vào quan tài.
“Từ khi ngươi buộc ta nói chuyện vào tám năm trước, ta đã muốn giết ngươi rồi.” Diệp Vân Chu nhếch khóe miệng, thờ ơ nói, “Ngươi vừa mới trình diễn cách phá hủy cảnh phụ từ tử hiếu huynh hữu đệ cung giả dối, mà hiện tại lại dám tin vào tình thầy trò của ta với ngươi? Lòng người thực sự là thứ giả dối nhất trên cõi đời này, nó biến động mỗi thời mỗi khắc, nó tự do hơn cả mây trên trời và nước trong suối, không ràng không buộc, không bóng không hình, vật như vậy làm sao bắt lấy? Ta không có, ngươi cũng không giành được.”
Thầy bói run môi, Diệp Vân Chu cúi người xuống, nghe thấy lờ mờ hai chữ “đáng thương”. Nó không để bụng, cười nhạo một tiếng.
“Ây da, không có được sự chân thành, nhưng lại chi phối được sự giả dối, thú vị thật đấy.” Diệp Vân Chu nhảy khỏi quan tài, lục soát hết túi càn khôn và đồ đạc tùy thân của thầy bói, xong thì kéo nắp quan tài lại gần, đậy lại từng chút một, lúc còn một khúc cuối cùng thì khẽ khàng nói, “Ta phải cảm ơn ngươi, cuối cùng ta cũng tìm được trò chơi làm vui cả thể xác lẫn tinh thần. Nếu ta cho Diệp Vân Thịnh thêm chén thuốc mê nữa, rồi giả làm thầy lang khám bệnh, bảo chúng rằng con ngươi thật ra bị trúng độc, không hề tồn tại máu đầu tim trị bách bệnh gì hết, mà đó chỉ là âm mưu mua bán thi thể; chính các ngươi đã ngu xuẩn tự tay mưu sát con mình; thì ngươi nói xem, vẻ mặt chúng liệu đó đặc sắc hơn cả ngươi không?”
Thời khắc kí ức Hồn Hải tiêu tan, Diệp Vân Chu chôn sâu hòm về, đeo tấm mặt nạ kia xuống núi.
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Lâm Giang: … Muốn nói lại thôi thôi lại muốn nói.jpg
Chương tiếp hồi tưởng đại khái là xong, con đường phản diện của Diệp công tử đang lên như diều gặp gió thì bị Mộ cung chủ chặn ngang và kết thúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]