Mộ Lâm Giang không biết mình ngủ từ lúc nào, tới khi tỉnh lại đầu óc vẫn mơ màng như trước. Hắn giần giật cánh tay đã cứng đơ, bấy giờ mới nhận ra trên mép giường vứt một chiếc áo khoác của Diệp Vân Chu, đang bị hắn nắm chặt lấy.
Hắn xoa huyệt thái dương, không thể không vận linh lực đánh tan cơn uể oải khắp mình, đồng thời hồi tưởng lại tối qua một chút. Kí ức không liền mạch, chỉ nhớ rõ hình như Diệp Vân Chu cõng hắn về tẩm điện.
Nhớ tới Diệp Vân Chu, Mộ Lâm Giang lại thò tay sờ nửa đệm bên kia, rất phẳng phiu, không có dấu vết nào cho thấy có người từng ngủ, dường như Diệp Vân Chu không nghỉ ở tẩm điện.
Hắn tựa vào đầu giường tỉnh táo một lúc, lười nhác phát một truyền âm cho Diệp Vân Chu, hỏi y đang ở đâu.
Diệp Vân Chu đang ăn sáng, nghe được truyền âm thì buồn bực thở ra một hơi, gác đũa xuống đi tìm Mộ Lâm Giang, đoạn lạnh lùng nói: “Dậy rồi?”
Mộ Lâm Giang khó hiểu: “Ta chọc ngươi chỗ nào?”
“Thế cái áo kia ở đâu ra?” Diệp Vân Chu trỏ chiếc áo khoác Mộ Lâm Giang đã vắt lên đầu giường.
Mộ Lâm Giang cau mày trầm ngâm: “… Ta say bí tỉ, sợ rằng không chịu trách nhiệm với ngươi được.”
Khóe miệng Diệp Vân Chu giật một cái: “Ngươi cặn bã hóa hơi bị nhanh quá đấy.”
“Hay Diệp công tử diễn lại một lần nữa?” Mộ Lâm Giang đưa tay về phía Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu đập bay tay hắn: “Tối qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-chi-co-ta-khong-so-phan-dien/2727469/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.