Sau cơn mưa trời lại sáng, những đám mây trắng bay tinh lơ lửng trên bầu trời trong xanh. 
Lâm Tuyết thức giấc trong vòng tay ấm áp của Lăng Vũ Trạch, cô mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt mà cô đã yêu sâu sắc suốt mười năm. 
Trước kia Lâm Tuyết đã nhiều lần mơ tưởng đến việc mỗi đêm nằm trong vòng tay ấm áp của Lăng Vũ ngủ say, mỗi buổi sáng mở mắt đều sẽ nhìn thấy anh đầu tiên, cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng giờ đây giấc mơ xa hoa của cô đã trở thành sự thật. 
Nhưng mà, Lâm Tuyết vẫn có một nút thắt trong lòng, nút thắt này có lẽ cả đời cũng không thể giải quyết… 
Buổi tối, Lâm Tuyết uống chén canh bổ của dì Trương mang đến dưới ánh mắt dịu dàng của Lăng Vũ Trạch. 
Lúc này cô cảm nhận bát canh bổ dưỡng này lại thật ngon, còn anh lại thật quan tâm đến cô. 
Lâm Tuyết cảm thấy hai mắt cay cay, nếu chuyện này xảy ra trước thì tốt biết bao nhiêu. 
Con của cô và anh sẽ không mất và cô cũng sẽ không bị vô sinh. 
"Em lại nghĩ về việc đứa bé phải không?" 
Lăng Vũ Trạch nhìn ra tâm tư của cô, đưa tay nắm lấy tay cô. 
"Anh xin lỗi, Tiểu Tuyết… là anh hại chết con của chúng ta, cũng là anh hại em." 
"Không, chuyện không liên quan đến anh. Là do Tống Tử Hân quá xảo quyệt và cũng không ngờ Cố Ninh lại là người của cô ta." 
Lâm Tuyết nhẹ nhàng thở ra, trên gương mặt nở ra một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-biet-em-yeu-anh/2794401/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.