Chương trước
Chương sau
Hạ Thần ngồi xuống nghe bác sĩ giải thích bệnh tình của Tang Mẫn. Hạ Thần vịn chặt vào tay vịn của sopha, căng thẳng tột độ.

"Bác sĩ, cô ấy bị làm sao?'

Bác sĩ cười một cái mang ảnh siêu âm ra cho Hạ Thần xem:

"Chúc mừng anh sắp lên chức. Thai 4 tuần. Phát triển bình thường!"

Hạ Thần khẽ chớp mắt. Vừa rồi chân mày cau lại nay đã giãn ra không ít.

"Toi u? Sap lam cha u?"

Hắn cười không khép được miệng muốn trở về phòng bệnh báo cho Tang Mẫn. Bác sĩ hiểu ý nói thêm vào:

"Mau đi đi!"

"Cảm ơn ông, bác sĩ!"

Hạ Thần không đi mà chạy. Lúc hắn chạy về phòng bệnh, nụ cười lập tức tắt ngủm.

Ở trên sàn phát hiện những bằng chứng nói hắn là đứa con nhà họ Diệp.

Bí mật che dấu đã bị phát hiện.

Hạ Thần chạy ra bên ngoài hét lớn:

"Vợ tôi đâu? Cô ấy đâu rồi!"

"Hạ thiếu, cô ấy gặp chuyện rồi!"

Nữ y tá trên tay cầm đoạn ghi hình đến trước mặt Hạ Thần.

"Các người làm việc việc kiểu gì đề cô ấy lên sân thượng nguy hiểm?"

Hạ Thần đưa tay liên tục ấn thang máy. Không chờ được nữa, hắn vào thang thoát hiểm chạy bộ lên tầng thượng.

Một cảm giác sợ hãi cuốn trôi lý trí của Hạ Thần.

Hắn chạy như điên, bất chấp mồ hôi đang thấm ướt cả áo. Mặc kệ vài lần vấp ngã bật máu tay. Hắn chỉ có một mục đích duy nhất chính là Tang Mẫn.

Hạ Thần vừa chạy vừa gào lên:

"Tang Mẫn... Em không được nghĩ lung tung. Em phải nghĩ cho con của chúng ta..."

Mồ hôi ướt sũng, đôi tay hắn run rẩy. Khoảnh khắc đẩy cửa ra thấy Tang Mẫn đang đứng ở nơi nguy hiểm, hắn ước gì mình không phải là con của kẻ giết người.

"Tang Mẫn... Đừng! Tang Mẫn nghe anh nói..."



"Á... Anh đừng qua đây!"

Lại lần nữa, một người đàn ông xuất hiện trong đời cô, bao bộc, chở che cho cô. Thậm chí anh ta có thể bất chấp tất cả, lừa dối cô, nói yêu cô chỉ để bản thân anh ta cảm thấy nhẹ nhõm trước tội lỗi của cha mình.

Nước mắt cô rơi ra. Cô mang cái nhìn phần uất nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

"Là tại sao? Tại sao bấy lâu nay anh lừa tôi?"

"Tang Mẫn! Anh thừa nhận ngay từ đầu anh nói dối em là anh sai. Nhưng tình cảm anh dành cho em là thật."

"Thật ư? Haha..."

Tang Mẫn ngửa lên cười:

"Hạ Thần. À nói đúng hơn là Diệp Thần. Anh yêu tôi ư? Anh yêu bản thân mình thì đúng hơn. Bởi vì anh không muốn cả đời sống trong đau khổ nên anh mới tìm cách tiếp cận tôi. Haha... Yêu ư? Anh yêu bản thân mình thì có..."

"Không phải Tang Mẫn..."

Tang Mẫn bịt tai lại:

"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. Bây giờ tôi thậm chí còn không phân biệt đâu là thật, đâu là giả nữa rồi.

Xung quanh tôi toàn là giả dối... Á..."

"Tang Mẫn!"

Giọng trầm quen thuộc gọi tên cô. Lúc này, Tang Mẫn hướng tầm mắt về người đàn ông tên Tiêu Phong.

"Chú ư? Chú đến đây làm gì? Đến để cười nhạo tôi ư? Hay là đến đòi tôi về làm Tiêu phu nhân?"

Tieu Phong Iac ดีลื่น:

"Tang Mẫn, xuống đây trước có được không? Chúng ta từ từ nói."

Tang Mẫn lắc đầu, cả người cô toát lên vẻ tuyệt vọng:

"Nói cái gì? Chú đã biết hắn ta là con của hung thủ giết hại mẹ tôi. Tại sao? Tại sao chú không nói?"

"Chú có cơ hội nói sao?" , Tiêu Phong đôi mắt đỏ ngầu.

Tang Mẫn vừa khóc vừa gào lên:

"Rõ ràng đêm đó chú nói sẽ điều tra cho rõ. Lúc đó chú biết rồi có đúng không? Rõ ràng đêm đó là chú ở bên cạnh chăm sóc cho tôi. Rốt cuộc tại sao chú không nói? Tại sao lại bỏ đi?"

"Anh chọn không nói là vì anh không có bằng chứng hắn tiếp cận em. Anh nói ra em chịu tin sao? Anh chọn không nói là vì anh nghĩ em thích hắn."



"Haha... Hai người các người coi tôi là món đồ chơi hả? Các người mở miệng ra đều nói nghĩ cho tôi. Các người đều lừa dối tôi. Bỡn cợt tình cảm của tôi."

Tang Mẫn thất vọng, cô lùi về sau. Loạng choạng sắp té ngã.

"Đừng!", Hạ Thần quỳ xuống.

Cũng may cô lấy lại thăng bằng.

Hạ Thần ra sức giải thích:

"Em không nghĩ cho tôi, phải nghĩ cho con của chúng ta."

Điều này khiến cô sốc kinh khủng.

"Con น?"

Ở bên cạnh, Tiêu Phong nắm chặt lòng bàn tay nghiến răng đấm mạnh vào mặt của Hạ Thần.

"Mày vừa nói cái gì? Thằng khốn!"

"Là con của tôi và cô ấy. Cô ấy mang thai rồi!"

Tang Mẫn mở to mắt đưa tay sờ vào bụng của mình. Cô nghĩ đến người mẹ của cô. Nghĩ đến hình ảnh người mẹ dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô.

Nghĩ đến 5 mạng người nhà họ Tiêu.

"Tang Mẫn, cha tôi là Diệp Đại. Ông ấy làm ăn thô lỗ mong muốn nhà họ Tiêu giúp đỡ. Nhưng nhà họ Tiêu chẳng những không giúp, còn phát nát xuống may của ông ấy. Triệt con đường sống của ông ẩy.

Ông ấy vì hận nên đã làm ra chuyện ác. Sau đó giao tôi cho nhà họ Hạ nuôi dưỡng. Tôi đổi tên thành Hạ Thần. Tôi không có chiếm đoạt tài sản gì của ông Hạ. Do ổng ham mê cờ bạc tống tiền tôi. Lần này tôi không cho nên ông ấy ta tìm cách báo thù.

Tang Mẫn cha của tôi là hung thủ không phải tôi. Em nghĩ cho kỹ đi. Bao nhiêu năm nay tôi đối với em thể nào?

Còn không thể chứng minh tình cảm của tôi dành cho em sao?"

Lời này, làm Tang Mẫn nhớ đến cô cũng đã từng nói với Tiêu Phong như thế.

Cô đã khóc lóc van xin tình cảm từ chú Tiều như thể.

Tang Mẫn đưa tay bóp chặt trái tim đang vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Rốt cuộc cô đã cảm nhận được vì sau năm đó chú Tiêu lại đối xử với cô như vậy.

Cảm giác yêu hận đan xen. Giằng xé như ai đó mang xương sườn đi bẻ gãy.

Tang Mẫn lắc đầu. Một sự thật mà cô không tài nào chấp nhận được. Cô tuyệt vọng ngã người ra phía sau.

Ngay lúc nguy cấp hai người đàn ông nhào đến ôm lấy Tang Mẫn.

"Đừng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.