4 năm nói là ngắn hay là dài?
Không quá ngắn cũng chẳng quá dài. Nhưng đó thật sự là cả một sự kiên trì, dày công bền bỉ chỉ để chăm sóc và lo lắng cho người khác mà không cần đền đáp.
Hạ Thần dù nói là để trả ơn cho mẹ Tang Mẫn nhưng từ lâu cô xem hắn như người thân trong gia đình.
Là người thân thì chỉ có tình thương không phải tình yêu.
Nợ tiền có thế trả. Nợ ân tình làm sao trả?
Tang Mẫn mặc một bộ váy trắng dài đơn giản. Gương mặt trang điểm nhẹ. Tóc dài buông xõa càng tôn lên vẻ xinh đẹp rạng ngời.
Trên đôi giày cao gót màu trắng, Tang Mẫn nâng chiếc váy, chầm chậm tiến về bàn lễ.
Tại đó có Hạ Thần đang chờ.
Trước sự chứng kiến của linh mục, Tang Mẫn đeo nhẫn cho Hạ Thần.
Không cần linh mục hỏi, Hạ Thần gấp gáp trả lời.
"Con tình nguyện dùng cả đời để yêu thương Tang Mẫn."
Bởi vì hắn sợ cô sẽ đổi ý rời khỏi hắn.
Hạ Thần tay run run đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô.
Hai người nắm tay nhau rời khỏi nhà thờ.
Ngồi trong xe, Tang Mẫn vẫn luôn nhìn khung cảnh thành phố Paris.
Còn Hạ Thần thì chăm chú lái xe, chốc chốc lại nhìn ngắm người vợ Tang Mẫn của mình.
Hạ Thần nuốt nước bọt, hít thật sâu lấy can đảm gọi:
"Vợ!"
Tang Mẫn quay mặt lại cố tạo ra nụ cười tự nhiên nhất.
Vậy mà nụ cười gượng đó khiến cho Hạ Thần hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-biet-con-yeu-chu-/3672105/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.