Hạ Thần dìu Tang Mần vào xe.
Trên xe, Tang Mẫn quay mặt ra ngoài cửa, mắt lơ đăng nhìn về phía xa xăm. Cô không nghĩ, hoặc chính xác hơn là không dám nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Tiêu Phong. Vào thời điểm Hạ Thần cầu hôn cô.
Mặc dù hiện tại, gương mặt cô không hề rơi một giọt nước mắt, nhưng trong lòng ngực lại cảm thấy nhói đau đến nghẹt thở.
Không lời nào có thể diễn tả cảm xúc của cô lúc này. Cảm giác ấy có thể coi như một vết thương tưởng chừng đã lành, nhưng mỗi khi chạm vào, lại đau đớn, nhức nhối và mưng mủ, dần dà bào mòn. Đau nhức đến tận xương tủy.
Tình yêu cô dành cho Tiêu Phong thầm lặng giống như một cây xanh âm thầm lớn lên trong bóng râm, luôn vươn mình tìm kiếm ánh sáng. Chỉ cần một chút ánh sáng nhỏ bé cũng đủ khiến cây cảm thấy hạnh phúc, nở hoa và kết trái.
Ở bên cạnh, Hạ Thần cũng phần nào cảm nhận được tâm trạng của cô.
Hạ Thần hạ kính xe xuống một chút để cô có thể hít thở không khí bên ngoài. Có vẻ như cô đã quen với sự quan tâm chăm sóc của anh thì phải.
Tự nhiền đón nhận nó.
Bấy giờ cô hỏi chính bản thân mình. Tình cảm cô dành cho người đàn ông bên cạnh có thể gọi là gì? Cảm kích?
Yêu thương? Hay biết ơn?
Hạ Thần tăng tốc chẳng mấy chốc đã đưa cô về trước cửa nhà.
Xe dừng lại, Hạ Thần bước xuống vòng qua mở cửa xe cho cô.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-biet-con-yeu-chu-/3672081/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.