"Tiêu Phong, con hận chú!", lời nói này nhiều lần quẩn quanh khiến Tiêu Phong dường như phát điên.
Khoảnh khắc bước vào căn phòng lạnh lẽo để xem thử người nằm ở đó có phải là Tang Mẫn của hắn không, hắn như suy sụp hoàn toàn.
Rất may, người đó không phải là Tang Mẫn. Hắn vẫn còn một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Ban đầu, hắn tự tin cho rằng không có cô mọi thứ vẫn tiếp diễn.
Không có cô, Trái Đất sẽ vẫn quay tròn. Nhưng hắn không nghĩ rằng, không có cô hắn sống không hề vui vẻ chút nào.
Tiêu Phong đi làm về lại vô thức ghé vào trường của Tang Mẫn đứng đợi cô.
Đợi cho đến khi không còn một bóng người hẳn mới rời đi.
Một lần vô thức mua món mà Tang Mẫn thích ăn nhất. Hắn thèm cảm giác được Tang Mẫn chạy ra đón hắn rồi gọi "chú Tiêu".
Vậy mà món ăn đem về chỉ có thể đặt ở trên bàn hoặc đem đi vứt.
Ngay cả tiếng gọi "chú Tiêu" cũng chẳng có. Căn nhà đã quen với tiếng của Tang Mẫn nay lạnh lẽo vô hồn.
Cuối cùng hắn suy sụp. Ngoài rượu ra chẳng còn cái gì để hắn thôi ngừng nhớ cô.
"Xoảng"
Tiếng mảnh chai vỡ ngày một nhiều hơn. Sàn nhà bê bết, loang lồ nhiều mảnh thuy tinh.
Ở bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp:
"Tiêu thiếu, ngài đừng như vậy! Tiếp tục như thế sẽ không sống nổi."
Tiêu Phong loạng choạng đi ra cửa.
"Có tin của em ấy chưa?"
Tên thuộc hạ im lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-biet-con-yeu-chu-/3672078/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.