Chương trước
Chương sau
Tang Mẫn hít thở không thông:

"Tiêu Phong, tôi nói cho chú biết: Tôi muốn ly hôn!"

Tiêu Phong nghe xong giận suýt ngất. Người đàn ông mặt nóng bừng tiến lên một bước bóp chặt hai má của

Tang Mẫn lại:

"Không được!"

Tang Mẫn bị ép chu môi. Lúc nói trông như con chim sâu đớp mổi vậy.

"Chú... chú nói cái gì? Vô lý!"

Tiêu Phong nhíu chặt chân mày:

"Tang Mẫn, "em" à mà không. Con tưởng kết hôn là chuyện đùa à. Nói bỏ liền bỏ? Con như vậy bị cho là 1 đời chồng. Còn ai lấy?"

Tang Mẫn tức giận muốn thoát khỏi Tiêu Phong nhưng bị ông chú ôm chặt lại.

"Em là vợ tôi. Em còn vùng vẫy nữa có tin tôi mang em ra ăn sạch không?"

Càng nghe càng thấy ớn lạnh. Tang Mẫn rùng mình một cái. Cô hả miệng cắn vào cánh tay của Tiêu Phong.

Tiêu Phong chịu trận. Vẫn ôm chặt không buông mặc cho cô phát tiết.

Tang Mẫn cắn đến cảm thấy mắn mặn ở trong miệng, cô mới chịu buông ra.

Tiêu Phong bắt buộc phải hơn cô. Hắn kề sát cổ hít mạnh một cái làm cho da gà Tang Mẫn nổi hết lên.

Và rồi...

"Chụt"

Hắn mút mạnh cần cổ của cô để lại dấu hôn đỏ.

"Á... Biến thái nhà chú!"

Tang Mẫn vùng vẫy khóc lóc.

"Huhu. Chú có biết là chú trưởng thành rồi không?"

"Tang Mẫn, con có ý gì?"

Cô gái nhỏ hít mũi:

"Có nghĩa là chú đã già rồi á. Mà tôi lại còn trẻ như vậy. Chúng ta không hợp nhau!"

"Tang Mẫn, con lại công kích tuổi tác?"

Hắn nói xong đẩy ngã cô gái nhỏ lên giường. Gương mặt anh tú nở nụ cười xen chút tà ác.

"Tang Mẫn, con nhìn kỹ đi, trên mặt chú có nếp nhăn nào không?"

Ở khoảng cách gần như thế có thể nghe được nhịp tim "thình thịch".

Mặt Tang Mẫn nóng bừng, trái tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực chạy trốn.

Tang Mẫn chớp mi cong. Ấp úng:

"Tôi..."



"Nói!", Tiêu Phong thật muốn nghe câu trả lời.

Mà quả thật, nhìn ở khoảng cách gần như thế, hắn có ngũ quan hài hòa, làn da săn chắc hoàn toàn không có nếp nhăn.

Tang Mẫn chống chế:

"Cũng tạm!"

"Cũng tạm thôi sao? Em thật không biết điều! Tôi sẽ phạt em!

Cô đẩy tay hắn ra. Vậy mà Tiêu Phong lợi dụng nắm lấy cổ tay cô ép lên đỉnh đầu.

"Chi"

"Um..."

Ông chú đặt nụ hôn cuồng nhiệt xuống. Phải công nhận bờ cô gái nhỏ như quả cherry chín nhìn chỉ muốn cắn mà thôi.

Hô hấp Tang Mẫn bị tước đoạt.

"Um..."

Vấn đề ở đây là cô không thể nhúc nhích. Toàn thân như bị điện giật! Là điện giật đó! Nó làm Tang Mẫn như tê như dại.

Nhưng một giây sau, lý trí khiến Tang Mẫn quay về. Tang Mẫn cắn lưỡi ông chú. Thành công bắt ông chú buông tha.

Tiêu Phong chưa kịp kêu đau lại thêm một cú đạp vào hạ bộ của hắn. Đau đến cổ họng nghẹn cứng, nước mắt liên tục ứa ra.

"Tang... Mẫn?"

Tang Mẫn chạy đến cầu thang la lớn:

"Không xong rồi. Tiêu thiếu gặp chuyện!"

Thuộc hạ nghe xong hoáng hốt. Bọn họ nhanh chóng chạy lên. Nhìn thấy hắn nằm trên đất quằn quại ôm hạ bộ.

Thuộc hạ không biết nên tiến vào hay đi ra ngoài.

Tang Mẫn thốt lên một câu:

"Còn không đưa chú đến bệnh viện. E là sau này sẽ không thể có con được nữa!"

Đám thuộc hạ hoảng hồn chạy vào bên trong khiêng người. Cũng chính vì đây là lần đầu tiên hắn mất mặt như thế, không thể hét lớn ra oai chỉ có thể nhỏ giọng:

"Cút!"

Tên thuộc hạ ngu ngốc không nghe. Kể sát tai Tiêu Phong:

"Tiêu thiếu, ngài muốn nói cái gì?"

Tiêu Phong khó khăn bật thành lời:

"Là... CÚT!"

"Sao nào? Tiêu thiếu nói gì?"

Thuộc hạ ở bên ngoài lo lắng. Vậy mà tên bên trong còn tỉnh bơ:

"Ngài ấy bảo "cút"!"

"Trời mẹ? Còn đứng đó làm gì. Ra đây!"



"Này... Các người để quên ông chú kìa!"

Tang Mẫn còn gọi theo ý ới. Cô mong ai đó có thể mang ông chú này biến khỏi đây.

Rốt cuộc bọn họ lại để lại. Tức giận, Tang Mẫn tiếng đến sopha rót một chút nước uống.

Chân còn không quên chéo lại.

"Chú nói đi! Khi nào ly hôn?"

Tiêu Phong nén đau, một tay vịn giường ngồi dậy:

"Tang Mẫn, em mưu sát chồng còn đòi ly hôn?"

Cô trề môi:

"Chứ sao? Đợi chú già rồi ai nuôi tôi? Không lẽ chú bắt tôi ở vậy cho đến cuối đời?"

"Ngang ngược!"

Tiêu Phong để lại hai chữ cho Tang Mẫn rời đi. Hắn qua phòng đối diện rồi soi gương.

"Mình già rồi ư?"

"Đâu có?"

Rốt cuộc vì không chịu được, hắn phải gọi thư ký đến nhà ngây lập tức.

Nửa đêm, tiếng chó sủa inh ỏi. Ở bên ngoài có chiếc xe hơi chầm chậm tiến vào cửa nhà họ Tiêu.

Người đàn ông còn mang vẻ ngái ngủ đi chầm chậm lên lầu. Hắn ngáp dài một cái rồi gõ cửa.

Bên trong truyền ra tiếng:

"Vào đi!"

Người đàn ông mắt nhắm mắt mở ngáp một cái:

"Tiêu thiếu có gì căn dặn?"

"Mở to mắt ra!"

Câu lệnh của hắn làm người đàn ông bừng tỉnh trợn mắt. Tiêu Phong dứt khoát hỏi:

"Nhìn ta có già không?"

Thu ky cua han lac da่น.

"Vẫn rất trẻ. Trông cứ như 30 tuổi."

"Tốt lắm. Ngươi về được rồi!"

Ngỡ ngàng! Trước giờ Tiêu Phong chưa từng hỏi những câu ngớ ngẩn như thế.

"Tiêu thiếu? Ngài không sao chứ? Bị chạm ở đầu?"

Hắn vung tay ném cái gói về phía thư ký

"Cút!"

Ngudi dan ong ra ben ngoai lam bam mang han. Keu han cat cong den day chi de hoi han mot cau khong dau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.