Cả một đêm, Tiêu Phong ở công ty. Đến trưa hôm sau, Tiêu Phong mới trở về nhà. Vừa vào trong, không thấy
Tang Mẫn hắn liền hỏi: Q
"Thiếu phu nhân đâu?"
Ngudi หลื่น ap ung:
"Chắc thiếu phu nhân còn ngủ nên chúng tôi không dám làm phiền."
Tiêu Phong thở mạnh một hơi sau đó đi lên phòng. Đẩy cửa bước vào chẳng thấy cô đâu. Chỉ thấy cửa ban công đang mở. Bình thường Tang Mẫn rất sợ lạnh. Trừ khi là muốn ngắm cảnh nếu không cô sẽ đóng cửa.
Nghi có chuyện chẳng lành, thân ảnh cao lớn nhanh chóng bước đến.
Tang Mẫn vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, trên đó có vài chỗ bị hắn xé rách. Cả thân người co ro nằm ở dưới đất.
Hắn cúi người:
"Mẫn Mẫn.. Tang Mẫn."
Cơ thể cô lạnh ngắt, mắt nhắm nghiền không trả lời hắn. Hắn hoảng hốt bế cô lên đến bệnh viện.
Nhưng vào đúng lúc này, Tang Mẫn mở mắt ra. Cô dùng chút sức lực còn lại vùng khỏi người hắn. Cô tiến đến phía lan can leo lên. Miệng lẩm bẩm:
"Tiêu Phong, chú đừng qua đây! Tôi không muốn chú động vào người tôi..."
"Tang Mẫn, tôi ra lệnh cho em bước xuống! Nhảy ở đây không chết được đâu. Cùng lắm chỉ bị thương. Chẳng phải em sợ đau sao? Mau bước xuống xin lỗi, tôi sẽ tha cho em!"
Tang Mẫn vừa khóc vừa cười trông rất đáng thương.
"Tiêu Phong, tối hôm qua có phải chú đi tìm người phụ nữ khác?"
Hắn nghiễn răng:
"Lại dùng thái độ này nói chuyện với tôi? Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-biet-con-yeu-chu-/3672069/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.