Chương trước
Chương sau
Tang Mẫn xúc động nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Tình cảm những năm qua dồn nén cuối cùng cũng có thể bày tỏ. Tang Mẫn ôm chầm lấy Tiêu Phong.

“Con thích chú!”

Nghe được câu trả lời mà hắn muốn, Tiêu Phong bế Tang Mẫn lên. Để hai chân cô quấn lấy chiếc eo săn của hắn. Cả người dựa vào cơ thể của người đàn ông.

Hai người mặt đối mặt. Ánh mắt hắn như kẻ si tình làm cho Tang Mẫn thẹn thùng nở nụ cười, e ấp vào lòng của Tiêu Phong.

Hắn bế cô về lại căn villa, dịu dàng bế cô vào lại phòng tắm. Vẫn tưởng hắn sẽ làm chuyện gì quá đáng nhưng hắn lại dịu dàng xoa đầu cô:

“Ngoan! Em tắm trước đi để bệnh!”

Cô gật đầu ngại ngùng đóng cửa lại. Ở bên trong phòng tắm, Tang Mẫn không ngừng vui sướng nhảy dựng lên:

“Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì. Con vô cùng, vô cùng thích chú!”

Chỉ là cô không biết, ở bên ngoài, Tiêu Phong ngồi trên sopha, ánh mắt của hắn trở nên thâm sâu khó lường.

Tắm xong, Tang Mẫn thay một bộ váy đi ra ngoài trắng đi ra ngoài. Cô nhẹ giọng nhắc nhở:

“Chú Tiêu! Chú vào tắm được rồi!”

“Ừ!”

Người đàn ông lướt ngang qua Tang Mẫn sau đó đột ngột dừng lại ôm eo cô. Hắn đưa tay bẹo má cô:

“Sau này cấm em gọi anh bằng chú! Nếu không anh sẽ phạt em!”

Cô vừa cười vừa gật đầu. Đúng là lần đầu yêu, cô gái ngây thơ không thể nào che dấu được cảm xúc. Có bao nhiêu liền hiện rõ trên khuôn mặt.

Tang Mẫn đẩy Tiểu Phong ra:

“Anh nhanh tắm lẹ đi!”

Hắn xoa đầu cô: “Ừ! Vậy mới ngoan! Ở đây chờ anh một chút!”

Tang Mẫn gật đầu ngồi xuống sopha. Đến khi cửa đóng lại cô lại đưa tay bịt miệng. Sợ tiếng cười của mình phát ra làm người ở trong nghe thấy.

Tắm xong, Tiêu Phong chỉ quấn một chiếc khăn mỏng đi ra ngoài. Cơ bụng 6 múi lộ rõ làm trái tim thiếu nữ đập loạn.

Mặt Tang Mẫn ửng đỏ, hơi thở nóng bừng lên. Cô quay mặt đi chỗ khác. Mà người đàn ông luôn biết cách tận dụng sắc đẹp của mình. Hắn đến ngồi bên cạnh Tang Mẫn đưa khăn cho cô:

“Em mau lau tóc cho anh đi!”

Tim Tang Mẫn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Khó khăn hít thở, bàn tay run run nắm lấy cái khăn.

“Em"



“Hắc xì!”

Hắn lập tức hít hít mũi giả vờ bị cảm:

“Chẳng phải trước đây em vẫn thường làm sao? Có vấn đề gì à?”

Vấn đề là mối quan hệ của hai người không giống trước đây. Chắc chắn cảm xúc sẽ khác.

Cuối cùng, Tang Mẫn lắc đầu, sau đó dùng khăn lau tóc hắn. Tiêu Phong tận dụng cơ hội mang cô ngồi ở trên đùi hắn.

Người đàn ông ôm sát cô, ngẩng mặt. Lúc này, hơi thở nóng bừng phả vào cần cổ Tang Mẫn khiến từng tất tế bào nhảy dựng lên. Cả người cô như có một luồng điện chạy dọc qua.

Cô vùng người ra khỏi nhưng người đàn ông còn siết eo hơn:

“Ngại à?”

“Ừ!”

Hắn cười cười ra dáng vẻ lang sói nói:

“Nhưng mà… Em có thích không?”

Ai lại đi hỏi những chuyện tế nhị như vậy? Tang Mẫn quay mặt đi. Thế là Tiêu Phong dùng tay của mình nắm lấy cằm cô:

“Nhìn đâu vậy? Nhìn anh này!”

Tang Mẫn nhìn hắn sau đó tình nguyện nhắm mắt. Cô không nghĩ thay vì hôn cô mà người đàn ông chỉ nói rằng:

“Chúng ta nhanh ăn tối thôi!”

Hắn đặt cô ngồi xuống lại sopha. Sau đó quay vào trong thay một bộ y phục. Hắn chính là muốn cô cam tâm tình nguyện dành cho hắn.

Những gì nửa vời lại kích thích vô cùng. Quá rõ ràng sẽ bị người khác nhìn thấu mà đề phòng.

Hắn đưa tay chỉnh lại cà vạt:

“Cuộc chơi bắt đầu thú vị rồi đây!”

Chỉ là người như hắn lại suy nghĩ quá phức tạp. Đối với Tang Mẫn mà nói yêu thì chính là yêu. Là tự nguyện cho đi mà không cần đền đáp.

Hắn chịu để mắt đến cô đã là một kỳ tích. Huống hồ hắn còn nói yêu cô. Tang Mẫn cầu còn không được.

Bây giờ có được rồi, cô đang chìm trong hạnh phúc của chính mình.

Có thể yêu con của kẻ thù sao? Nếu là giả dối cô cũng cam tâm tình nguyện mà yêu hắn.



Bởi vì khoảng thời gian đó, ít ra đã từng hạnh phúc có đúng không?

Dù là vậy, trong thâm tâm của cô mong rằng chú Tiêu thật lòng.

Đang miên man suy nghĩ, Tang Mẫn bị giật mình bởi Tiêu Phong đang ở phía sau ôm eo cô. Hắn hôn vào cần cổ của cô rồi khẽ nói:

“Đi thôi bé con!”

Nói xong, Tiêu Phong chủ động kéo cô đi. Hai người tay trong tay. Đó cũng là lần đầu tiên Tang Mẫn cảm nhận được hơi ấm từ người đàn ông. Bóng dáng cao lớn vững chãi in đậm vào trong tâm trí thiếu nữ.

“Chú Phong?”

“Hửm?”

“Con thích chú!”

Đôi mắt phượng khẽ chớp, bờ môi cong lên nở nụ cười.

Trông Tiêu Phong thật đẹp!

Hai người cùng nhau dạo biển. Biển lúc này không mang vẻ xanh trong mà thay vào đó phủ màu mực tối. Thoáng chút phản chiếu ánh đèn lấp lánh của tàu đánh cá từ phía xa.

Gió biển thổi mạnh khiến cho cô gái nhỏ khẽ run lên. Tiêu Phong không cởi áo khoác để khoác lên cho cô mà trực tiếp ôm Tang Mẫn vào lòng.

“Mẫn Mẫn nhìn kìa!”

Bàn tay hắn chỉ lên cao cùng lúc pháo hoa bắn lên bầu trời.

Bỗng chốc bầu trời trước mắt cô gái nhỏ trở nên rực rỡ đầy sắc màu.

Người đàn ông nhẹ giọng:

“Thích không?”

Tang Mẫn gật đầu:

“Thích!”

“Nhưng mà… Anh lại thích nụ cười của em hơn!”

Người đàn ông dùng ngón tay thon dài của mình vuốt ve bờ môi của cô.

Tang Mẫn lần nữa tình nguyện nhắm mắt. Thế mà lần này người đàn ông bẹo má cô:

“Đi ăn thôi! Anh đói!”

Tang Mẫn mở mắt. Bỗng chốc cảm giác mất mát dâng lên ở trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.