Phong bất giác cảm thấy 1 sự phấn khích đến điên loạn đang dâng lên tronglòng mình. Anh vừa đi vừa nhún nhảy trông rất khôi hài đến gần chiếc ghế đẩu. Anh duỗi thẳng bàn tay ra, vịn hờ thành ghế 1 cách điệu đà, rồianh đặt cả 2 chân ngồi chồm hổm trên chiếc ghế, không quên kèm theo 1 nụ cười bí hiểm với ban giám khảo. Thậm chí anh còn tự nhiên đến mức dùngngón tay út, ngoáy ngoáy lỗ tai của mình với vẻ thích thú…
Anh bây giờ không còn là Vũ Phong, chàng công tử kiêu ngạo nữa, mà đãthật sự biến thành 1 tên hề quái dị. Từ ánh mắt, dáng đi, đáng ngồi,phong thái không còn mang 1 chút tao nhã nào vốn là của riêng anh nữa,mà nó trở nên trần trụi, thô kệch và quái đến mức khiến Tuấn phải chồmcả người ra phía trước, miệng há hốc vì kinh ngạc
3 vị giám khảo luân phiên nhìn nhau, thì thầm to nhỏ điều gì đó, rồingười đàn ông mang kính săm soi vào hồ sơ của Phong, cất giọng nóinghiêm nghị:
- Được rồi, cậu đến đây.
Như gỡ bỏ chiếc mặt nạ của gã hề quỷ, Phong bỏ 2 chân xuống và bước đếngần chiếc bàn bằng 1 phong thái thật tự tin, nhưng không kém phần taonhã, khác hẳn sự kì dị khi nãy. Trái tim anh lúc này đây đập liên hồikhi hồi hộp chờ đợi lời nhận xét của ban giám khảo.
- Cậu… - người đàn ông đó hỏi giọng tò mò – thật sự chỉ từng là sinh viên của trường Đại học Kinh tế thôi à?
- Đúng vậy…! – Phong trố mắt
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-thay-tim-dinh-menh/2127992/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.