Ngân ngẩn người cho đến khi anh gõ gõ vào cái mũ trên đầu cô và giục lên xe.
Cô hỏi:
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đến nơi rồi em sẽ biết!"
Anh khỏi động xe và trả lời.
Ngân bĩu môi lầm bầm, lại còn chơi trò bí ẩn. Vậy là cả quãng đường đi Ngân cũng không hỏi thêm câu nào.
Đường giờ tan tầm, xe cộ đủ loại ngược xuôi, tấp nập và ồn ào. Ngân nhìn hàng cây bên đường thấy không biết từ khi nào những cây bằng lăng đã nở rộ. Cô lại nhớ thời sinh viên, khi ấy mỗi buổi chiều học xong cô thường hay ngồi ở chiếc ghế đá cạnh thư viện trường, nơi đó cũng có một cây bằng lăng mà mỗi khi hè đến đều nở tím một vùng trời. Nhưng sau đó vì mở rộng thư viện, người ta đã chặt cây bằng lăng đó đi, chiếc ghế đá cũng không còn đặt ở chỗ đó nữa vì vị trí đó được chọn làm cửa ra vào.
Ngân nhìn anh từ đằng sau và tự nhủ, chỉ cho mình rung động nốt hôm nay thôi, từ mai cô sẽ không đặt anh ở trong tim mình nữa. Những thứ không phù hợp với vị trí của nó rồi cuối cùng cũng phải rời đi. Tình cảm của cô dành cho anh giống như chiếc ghế đá và cây bằng lăng kia vậy, nếu nó còn tồn tại, sẽ chẳng khi nào có thể xây dựng được những thứ mới mẻ và tốt đẹp hơn.
Đoạn đường thật dài, nhưng dài mấy cũng phải có điểm cuối. Anh và cô xuống xe, cô nhìn lên thì thấy anh đưa cô tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-phe-sua-em-yeu-anh/2543755/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.