Giang Mính chồm dậy đem mình gối đẩy đến bêm cạnh gối của Kỷ Tầm, sau đó mới nằm xuống ôm chầm lấy eo cậu, đầu tựa trên bả vai ghé vào lỗ tai cậu nói: "Làm sao bây giờ, không ôm em tôi cũng không ngủ được."
"Có thể, có thể sẽ bị lây cảm..."
"Không sợ, thân thể tôi rất tốt."
Giang Mính cà cà bên tóc mai của Kỷ Tầm, trong mũi tất cả đều là hương tin tức tố vị sữa bò tinh khiết, nhẫn nhịn không được cảm thán nói: "Em hôm nay thật thơm."
Kỷ Tầm cảm thấy được có chút ngứa, nhưng cũng không né: "Có thể là bởi vì bị bệnh, mới có thể rất thơm."
"Ừ" Giang Mính cũng nghĩ như vậy, tín tức tố có thể vì tình trạng sức khỏe của Omega mà phân bố ra ngoài, nếu như bị bệnh cũng sẽ tràn ra mùi vị có chút rõ ràng.
Lần trước xuất hiện tình huống như vậy, nên Giang Mính liền không nghĩ nhiều.
Kỷ Tầm trước sau cố kỵ chính mình lây cảm mạo cho người phía sau, không chịu xoay người đối mặt cùng Giang Mính, chỉ nằm nghiêng phía sau lưng để Giang Mính áp chặt một thân ấm áp, cảm giác đến so với túi chườm nóng trong tay còn ấm áp hơn.
Hai người tựa sát vào nhau rất nhanh liền ngủ đi.
Giang Mính mơ một giấc mộng đẹp, mơ tới chính mình ngâm thân thể ngập trong sữa bò thơm ngọt, sữa bò bao vây lấy da thịt của hắn, xúc cảm nhẵn nhụi ấm áp trêu ghẹo nhân, giấc mộng ý như thật khiến hắn thoải mái đến không nói nên lời. Thời điểm hắn trầm mê hưởng thụ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-phe-dung-sua-bo/1732504/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.