Kỷ Tầm ngủ một giấc, lại bị giấc mơ làm phân tán, trong mộng có thật nhiều người, mỗi người đều liên tục gọi tên của cậu. Cậu một bên ngốc nghếch nghe thấy tiếng gọi của những người kia đi, nhìn mặt của bọn họ, nhưng là cậu không nhận rạ cũng không thấy rõ, chỉ có bên tai trước sau tại ồn ào các loại âm thanh, dần dần những thanh âm này quấy nhiễu khiến đầu đau như búa bổ, so với ác mộng còn đáng sợ hơn, cậu là bị đau đầu đến tỉnh.
Kỳ quái chính là, mở mắt ra đau đớn liền tự động bay đi, cậu thoát khỏi tình cảnh đáng sợ trong mơ, tầm mắt được rõ ràng, nhìn thấy Giang Mính, tàn dư một chút chút sợ sệt nhìn đến người trước mắt liền triệt để tiêu tán.
Giang Mính thấy hắn tỉnh rồi, nguyên bản muốn đứng dậy đem Lương Duy gọi tiến vào, cũng đo lại nhiệt độ cho Kỷ Tầm một lần nữa, nhưng hắn vừa mới hơi động thân, liền bị Kỷ Tầm kéo tay.
Kỷ Tầm cổ họng bị khàn, nỗ lực phát ra thanh âm: "... Đừng đi" cậu nhỏ bé yêu cầu Giang Mính: "Không đi có được hay không?"
Hắn chán ghét cậu như vậy sao, nếu như hắn không ở bên cạnh, cậu đến lý do tại sao mình sống được cũng không biết.
Giang Mính lập tức thuận theo ý cậu một lần nữa ngồi trở lại bên giường, hắn cúi người xuống, cúi đầu để sát vào khuôn mặt nhỏ bé của Kỷ Tầm, trên mặt lộ ra một chút ý cười ôn nhu, hắn nhỏ giọng cùng Omega nói: "Vậy tôi ở đây với em, trước hết để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-phe-dung-sua-bo/1732499/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.